Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt - Chương 7

19.

Trận lửa này là do đám cường đạo phóng.

Trang phục của Dao Nương thu hút ánh mắt khao khát của đám nạn dân, bọn chúng bắt tay với bọn thổ phỉ địa phương, muốn phóng hoả gi.ết người cướp tài sản.

Tất cả nạn nhân trong trận hoả hoạn đều vì sự ngu xuẩn của nàng ta.

Nàng ta đáng nhận trừng phạt, trừng phạt thật nặng.

Tuy nhiên Tống Vân Giai một chữ cũng không nhắc đến.

Quay trở về Thẩm phủ, gương mặt ta đã ngưng mủ, trông khó coi vô cùng.

Mẫu thân ta đóng chặt cửa quát mắng: “Ngươi xem ngươi đang biến thành thứ quái gì vậy?!”

“Mất đi dung mạo Thái Tử sao còn sủng ngươi, ngươi còn không hiểu sao!”

“Bên cạnh Thái Tử bỗng xuất hiện một con yêu nữ, ngày ngày ngươi trườn cái mặt này ra, ngươi muốn làm gì vậy hả!”

“Phụ thân ngươi giận biết bao nhiêu, ngươi biết không hả? Ngươi có từng nghĩ ngày tháng sau này ta và đệ đệ ngươi phải sống như thế nào không hả?!”

Bà ấy chọc thật mạnh vào chỗ cửa ta đang tựa đầu vào, trách ta là kẻ bất hiếu: “Hài nhi thì giữ không được, chuyện nên nhớ thì lại không nhớ, ngươi nói xem não ngươi bị úng rồi sao!”

Bà ấy bưng đến súp trứng gà đến tận miệng ta, nói muốn bù đắp cho ta.

Ta có chút nuốt không trôi, muốn vứt đi không ăn.

Trước nay ta không ăn trứng gà.

Lúc nhỏ ta từng đón sinh thần với hai quả trứng gà do trù phòng mang đến nhưng lại không có phần của ta. Mẫu thân nói những món đồ tốt không có phần của ta, phải nhường những món đồ tốt cho đệ đệ.

Mẫu thân của ta chỉ là một thiếp thất không được sủng ái, nhưng vận khí của bà ấy tốt.

Trong phủ đông con, phu nhân chăm lo không xuể, những đứng trẻ bà ta không nhìn vừa mắt đều sẽ chuyển đến chỗ mẫu thân ta.

Mẫu thân lúc nào cũng mong đợi, sau này đệ đệ thành danh có thể giúp bà ấy lấy chút oai phong.

Ngày hôm ấy, ta bưng bát mỳ trên tay nhìn đệ đệ ăn hai quả trứng gà nóng hôi hổi, không kiềm được mà chảy nước dãi.

Đệ ấy ăn rất vội, làm rơi một phần nhỏ lòng trắng trứng.

Ta lén lít nhặt lên bỏ vào miệng, thậm chí không dám nhai mà nuốt thẳng, sợ mẫu thân sẽ phát hiện.

Tuy nhiên đệ ấy bỗng khóc oà lên: “A tỷ ăn mất trứng của con!”

Mẫu thân dùng ngón tay móc họng ta, không móc ra được gì cả, bà ấy nổi giận tát vào mặt ta liền mấy cái muốn trút giận cho nó.

Bà ấy nói, nhất định phải khiến ta nhớ kĩ bài học ngày hôm nay.

Mẫu thân kêu đệ đệ lấy đến một cây roi đánh ta, đánh cho đến khi nào nó thấy mệt thì thôi.

Ta quỳ trên đất không ngừng khấu đầu, khấu đầu với mẫu thân và khấu đầu cả đệ đệ.

Ta vừa khóc vừa nói, con không dám ăn vụn nữa.

Sau này, mẫu thân bớt giận lại ôm ta vào lòng dỗ dành.

Nhưng bà ấy không biết, nỗi đau đớn và nhục nhã không thể vì một câu xin lỗi mà dễ dàng tan biến.

Bà ấy nhắc ta nhớ rằng từ lúc sinh ra đã là mạng rách, mạng này của ta còn không đáng giá bằng hai quả trứng gà của đệ đệ.

Mẫu thân vừa cầm thìa vừa đút ta, trên miệng còn không quên oán trách: “Đối với ngươi tốt ngươi còn không biết tốt xấu, ăn hết cho ta, ăn cho bằng hết!”

Ta một tay hất văng chén.

Bà ấy trừng mắt nhìn ta, mày xếch lên định mắng ta, nhưng lại bị ta lạnh lùng chặn miệng: “Bà nhớ cho kỹ, bổn cung không phải là loại tiểu cô nương mặc ai bắt nạt cũng được.”

“Bổn cung cho bà chút mặt mũi gọi bà một tiếng mẫu thân, bà nên nhớ tới ân huệ này, cẩn thận cho ta, lúc bổn cung giận thì rất thích cắt lưỡi người đấy.”

20.

Tống Vân Giai trở về đã chạng vạng tối.

Mỗi ngày hắn đi qua đi lại giữa Thẩm phủ và khu vực xảy ra thiên tai, tính cả đi về cũng mất đến ba canh giờ. Chỉ có thể trích ra một chút thời gian để chợp mắt.

Hắn có thể tìm đại một chỗ nghỉ ngơi không cần phải chạy suốt như thế này.

Nhưng hắn không đồng ý, bởi vì hắn tự thấy hổ thẹn.

Hắn muốn dùng cách này để tạ lỗi với ta, muốn sám hối.

Ta biết, nhưng ta không chấp nhận.

Lúc Tống Vân Giai vào phòng, ta đang dùng thuốc giảm đau.

Sợ nước mắt lem xuống vết thương, ta lấy khăn tay che đi mắt.

Hắn hỏi ta: “Đau lắm không?”

Ta không nhìn thấy hắn, chỉ có thể cảm nhận giọng nói của hắn vây lấy ta, vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng.

Trễ rồi, Tống Vân Giai, chàng đã trễ mất rồi.

Ta mỉm cười: “Làm sao ta dám nói đau, chỉ cần ngoảnh mặt là đã có người bảo ta tỏ vẻ mong manh yếu ớt. Sao sánh bằng Dao Nương, ngày trước chịu bao nhiêu cực khổ cũng không hề báo oán.”

“…Ta chưa bao giờ nghĩ như thế.”

Hắn dừng một lúc lại nói: “Nếu nàng thấy ta ở đây không tiện, ta sẽ sắp xếp nàng một nơi khác.”

Ngươi xem đi Thẩm Thư Dư, chàng ấy biết hết đức hạnh của Dao Nương, nhưng vẫn dung túng nàng ta.

Đôi lúc ta cảm thấy rất hiếu kì, rốt cuộc hắn đã thích nàng ta chỗ nào? Hắn nhẫn nại với nàng ta như thế, thật sự là do đâu?

Chẳng qua đối với ta mà nói, những câu hỏi này không quan trọng.

Ta nói, ta không muốn ở lại trong Thẩm phủ, vô nghĩa biết mấy, nhà không phải nhà, càng ở đây ta càng cảm thấy khó chịu.

Nghe nói công tác trị thuỷ đã sắp hoàn thành, ta muốn Tống Văn Giai dẫn ta đến khi vực xảy ra thiên tai.

Dao Nương một mực đòi theo, muốn đi thì cứ việc.

Nàng ta ngồi phía sau lưng ngựa Tống Vân Giai, kiêu ngạo nhìn ta.

Ngay từ lần đầu tiên ta gặp nàng ta, nàng ta vẫn đứng trước mặt ta với bộ dạng kiêu ngạo như thế.

Ta rất muốn xem, rốt cuộc cảnh tượng nàng ta khóc, tuyệt vọng, hung hăng mất kiểm soát là bộ dạng như thế nào.

Châu Đường Duyệt kéo ta lên ngựa, trước khi xuất phát, Tống Vân Giai dặn dò hắn: “Đi chậm một chút, kẻo động vào vết thương nàng ấy.”

Châu Đường Duyệt nở nụ cười, lầm bầm trong miệng: “Ta còn muốn bảo vệ nàng hơn ngươi.”

Thời tiết hôm nay không được tốt, từ lúc đi đến giờ trời đã âm u, trên đường bất chợt mưa.

Dự cảm không tốt.

Sau khi vào núi Lục Xuyên, thứ cảm giác bất an ngày càng trỗi dậy.

Quả nhiên, dọc đường núi bỗng xông ra một đám mặc áo tơi.

Hộ vệ đấu với bọn họ, Tống Vân Giai cùng với Châu Đường Duyệt chia binh ra hai đường, một người mang theo ta, một người mang theo Dao Nương.

Hai con đường này đều dẫn đến cùng một nơi, ta đứng trên dốc, Tống Vân Giai đứng dưới dốc.

Ánh mắt của ta dừng lại trên người hắn một lúc lâu.

Hắn đôi lúc xoay mặt nhìn ta, nhìn thấy Châu Đường Duyệt vẫn còn theo sát phía sau, dường như có thể an tâm một chút.

Ta cầm cung lên, đưa tên vào, nhắm chuẩn vào Tống Vân Giai.

Châu Đường Duyệt nhắc nhở ta: “Thẩm Thư Dư, nàng đã giương cung thì không thể quay đầu, cân nhắc thật kỹ.”

Rõ ràng là ta đang cười, nhưng đầu lưỡi lại cảm thấy vị đắng ngắt của nước mắt.

Ta và Tống Vân Giai sớm đã chẳng thể quay đầu.

Ta và hắn đã tận ngay từ đêm ta mất đi đứa con trong bụng.

21.

Mũi tên ta bắn trật, làm hoảng con ngựa của Tống Vân Giai, hắn và Dao Nương vội nhảy xuống.

“Thật xa lạ.”

Châu Đường Duyệt nắm chặt lấy tay ta, điềm tĩnh nói: “Ta giúp nàng, từ lúc giương cung đã không thể quay đầu, Thẩm Thư Dư hắn nhất định phải ch.ết.”

Hắn hiểu lầm, không phải ta không nỡ.

Bắn lại một tên khác, xuyên qua lồng ngực của Tống Vân Giai.

Hắn nhìn ta, nhìn thấy cây cung trong tay ta, nhìn thấy mũi tên đoạt mạng hắn.

Dao Nương hét lớn, vội bò lên chạy chẳng màng đến Tống Vân Giai.

Ta nhảy xuống ngựa, nói với Châu Đường Duyệt: “Truy sát ả.”

Ta đi xuống phái dưới dốc, trời đất thoáng đãng, âm thanh phát ra như được trong rõ hơn vài phần.

“Đám người mai phục do Châu Đường Duyệt an bày, ta là kẻ lên kế hoạch.”

Đám hộ vệ kia tưởng rằng, đám người hành thích lúc nãy cùng với đám người phóng hoả là cùng một bọn xông ra đánh chặn.

May thay nhờ Dao Nương gây ra thêm thị phi, thuận nước đẩy thuyền, thành toàn cho ta.

Tống Vân Giai ngã xuống đất, máu không ngừng chảy ra từ miệng, nói được một câu thì cần phải dừng lại vài câu.

“Dư Nhi, nàng, nhớ lại cả rồi…”

Phải, ta đã nhớ lại tất cả.

“Từ khi nào…”

Không phải đồng loạt mà là từng chuyện từng chuyện, đều là trong những lúc vô ý, những ký ức này lần lượt trở về với ta.

Bắt đầu từ những việc vui mừng, buồn bã trở về từng chút.

Đến cuối cùng ta đã nhớ ra nhưng ta không làm gì được cả, chỉ biết khóc thâu đêm.

Tống Vân Giai.

Trong lúc chàng dỗ dành Dao Nương vui vẻ, cũng là lúc ta chịu nỗi đau xé tâm can, ta đã quyết định chàng nhất định phải ch.ết dưới tay ta.

Chàng không phát giác sao, có phải ta diễn tròn vai lắm không?

Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, máu của hắn nhuộm đỏ váy của ta.

Hắn tự cười nhạo bản thân.

“Ta nên sớm gi.ết ch.ết nàng.”

“Giống như phụ thân nàng đã từng giết mẫu hậu ta…”

Ta cứ tưởng bản thân nghe nhầm.

Tống Vân Giai nhắc lại một lần nữa: “Thuộc hạ của cha nàng đã phóng hoả gi.ết mẫu hậu…”

“Mẫu hậu mất, cô cô của nàng được lập làm Hoàng Hậu…”

“Mẫu thân của Dao Nương là nhũ mẫu của ta, bà ta đã mất cùng với mẫu hậu trong trận hoả hoạn năm xưa.”

“Là ta đã nợ nàng ấy.”

Tống Vân Giai nhìn ta, nói rõ từng câu từng chữ: “Thẩm Thư Dư, nàng nói xem, ta phải làm sao…”

“Phụ thân của nàng giết mẫu hậu ta.”

“Ta đối với nàng yêu không dám yêu, hận lại càng không dám hận…”

“Khà”

“Dáng vẻ này của nàng thật tức cười biết mấy.”

“Lúc ta biết được sự thật, so với thái độ lúc này của nàng chẳng khác là bao.”

Ta cố gắng định thần giữ từng đợt hô hấp khó khăn của hắn, miệng trở nên run rẩy, nhưng lại không thể thốt ra được chữ nào.

Mọi chuyện trong quá khứ, dường như đã có sự giải thích thoả đáng, sự lạnh lùng bất chợt và cả thái độ thất thường của hắn.

Nhưng, nhưng mà…

“Tống Vân Giai, nếu người lấy đao gi.ết phụ thân ta, ta sẽ đánh giá người cao thêm vài phần.”

“Nếu người thẳng tay gi.ết ta, ta cũng sẽ tự nhận mình xui xẻo, ai bảo ta sinh ra trong Thẩm gia, khéo thay ai bảo Thẩm gia thiếu nợ người!”

“Nhưng cây đao này của người, chỉ gi.ết được mỗi cốt nhục của người, hài nhi của ta, nó còn nhỏ như thế, đã phạm phải tội tình gì? Lẽ nào chỉ vì mẫu thân nó là ta?”

Ta cảm thấy vô cùng hoang đường, đúng thật nực cười cùng cực!

Cho dù để ta chọn lại, cho ta hàng ngàn hàng vạn cơ hội chọn lại!

Ta vẫn sẽ chọn gi.ết hắn, mặc cho ta biết hết toàn bộ sự thật.

Giữa rất nhiều sự lựa chọn, hắn vẫn chọn những cách tàn nhẫn nhất đối xử với ta.

Hắn lạnh nhạt với ta, khiến ta cảm thấy bản thân là kẻ ngốc, khiến ta không bao giờ ngơi nghĩ vốn dĩ là tại sao? Ta sai rồi sao? Ta sai ở đâu?

Ta ăn không ngon, ngủ cũng không tròn, lúc nào cũng cảm thấy như đang trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, đứng ngồi bất an.

Lúc hắn tâm ý nguội lạnh với ta, không muốn ta sinh ra hài nhi.

Hơn nữa, ngay lúc ta đang cố gắng học làm một mẫu thân tốt, hắn đã cướp lấy sinh mạng đứa bé từ trong tay ta.

Tống Vân Giai, chàng thật lợi hại, rất biết cách dày vò ta, biết cách làm ta đau khổ.

Chàng nói xem, chàng có đáng ch.ết không?

Tống Vân Giai phun ra một ngụm máu lớn, hắn muốn nắm lấy tay ta, nhưng ta đã tránh hắn.

“Thẩm Thư Dư, nàng làm tốt lắm.”

“Một lần rơi nước mắt của nàng, những ngày tháng đau lòng của ta cuối cùng cũng được buông xuống.”

Hắn mỉm cười, nước mắt cuộn vào tóc.

“Dư Nhi, ta lạnh lắm, nàng có thể ôm ta không?”

“Còn không…nàng giúp ta lau nước mắt, để mặt ta sạch sẽ được không, ta còn phải đi tìm mẫu hậu…”

22.

Châu Đường Duyệt kéo Dao Nương trở về, Tống Vân Giai đã trút hơi thở cuối cùng.

Dao Nương bò bên cạnh ôm lấy chân ta, vừa khóc vừa cầu xin: “Đừng gi.ết ta, đừng gi.ết ta! Ta không làm gì cả…”

“Hài nhi của nương nương không phải do ta gi.ết, nương nương không thể trách ta.”

“Thẩm Thư Dư.”

“Tống Vân Giai đã ch ết, đủ rồi, quá đủ rồi, hắn đáng ch.ết, rất đáng ch.ết…”

“Ta biết, ta biết hắn chuẩn bị đối phó với phụ thân cô, Hoàng Thượng đã quan sát hành tung Thẩm gia, cô muốn biết cái gì ta đều sẽ nói, cô đừng giết ta, được không…”

Ta nhìn thấy đôi chân bị đứt gãy của nàng ta.

Châu Đường Duyệt nói, nàng ta sợ hãi tột độ, bất cẩn rơi xuống dốc.

Ta ấn đầu nàng ta xuống ngực Tống Vân Giai, nhớ đến cảnh tượng bọn họ bên kia vách tường trong phủ, hứa hẹn biết bao điều.

“Dao Nương, làm người phải có lương tâm.”

“Trước nay điện hạ đối tốt với ngươi biết mấy.”

“Không phải ngươi từng nói, mệnh không cùng sinh, nhưng nguyện ngày cùng tử sao? Không phải còn nói, người ở bên cạnh điện hạ đến phút cuối không phải là ngươi sao?”

Ta lắc lư đầu nàng ta, mỉm cười nói: “Dao Nương, ta thua ngươi rồi, ngươi hãy ở bên cạnh chàng thật tốt nhé.”

“Đồng sinh cộng tử, lãng mạn biết mấy.”

23.

Nửa tháng sau, tin tức truyền vào cung.

Thái Tử trên đường trị thuỷ gặp nạn, Thái Tử Phi rơi xuống vực xương cốt không rõ, Thánh Thượng đại nộ phái người đi trấn áp đám thổ phỉ phương Nam.

Ta tiếp tục đi xuống phía nam, ta muốn đi tìm Lưu Nguyệt.

Châu Đường Duyệt cố chấp đi cùng ta, nhưng đến một ngày chúng ta cũng phải rời nhau, hắn hỏi ta lại một lần: “Thẩm Thư Dư, ta còn chưa nói với nàng, ta biết cách gấp diều rồi.”

“Gió nơi biên ải, có thể đưa con diều bươm bướm đến nơi thật cao, thật cao.”

“Sang năm, ta sẽ trở về.”

“Nàng có muốn đến không?”

Hắn cũng học được cách vòng vo câu chuyện.

Ta mắng hắn: “Đừng có học những thứ vô dụng đó nữa.”

Ta nghĩ, ta từng yêu một người sôi sục nhiết huyết.

Sau này, mối tình này biến thành một câu chuyện cười.

Con diều gì chứ, thôi đi.

Ta không còn là một tiểu cô nương mười lăm tuổi nữa rồi.

(TOÀN VĂN HOÀN)

Thêm "Ethuvien" khi tìm truyện trên google để ủng hộ Editor bạn nhé <3!