Không Ngoan - Chương 66

Không Ngoan
Chương 66: thân mật

Edit: Thái Phác Anh (KaiSa Team)

Không khí nồng nặc mùi tanh.

Chu Vưu bối rối, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.

Lúc cô ngẩng đầu lên từ lồng ngực Giang Triệt, chỉ thấy anh nhắm hai mắt, áo khoác đen bị máu thấm ướt, cả đầu ướt nhẹp, máu đỏ tí tách nhỏ xuống từ ngọn tóc.

Cổ, áo lông cao cổ màu trắng cũng đều đỏ quạnh màu máu.

Anh không mở mắt cũng chẳng có biểu cảm gì dư thừa, im lặng trong chốc lát như bình yên trước khi bão táp ập đến. Quanh người anh tản ra hơi thở tàn bạo.

“Để tao xem con súc sinh là mày rốt cuộc do yêu quái nào biến thành! Bà đây và cậu mày nuôi chị em mày bao nhiêu năm thế mà con sói mắt trắng mày dám bán nhà của chúng tao! Súc sinh!”

Dư Phượng Liên giận dữ không kiềm chế được, hắt một chậu máu chó xong vẫn chưa hết tức, mắng chửi hùng hổ không ngừng.

Thấy dáng vẻ của Giang Triệt, Chu Vưu không rảnh quan tâm đến bà ta, chỉ bảo Chu Kỳ mới chạy từ trong xe ra lấy giấy.

Chu Kỳ ngồi trong xe đeo tai nghe xem phim truyền hình, thấy bọn họ mãi mà chưa lên nên mới bỏ tai nghe xuống.

Cô bé chưa nhìn ra bên ngoài đã nghe được tiếng của Dư Phượng Liên, lúc này mới phát hiện có chuyện xảy ra.

Chu Kỳ xuống xe đúng lúc thấy dáng vẻ cả người đầy máu của Giang Triệt, nhất thời bị dọa hết hồn hết vía. Nghe có người muốn cô bé lấy giấy, Chu Kỳ run rẩy trở lại xe cầm giấy mang ra.

Chu Vưu nhận lấy, thấy môi Chu Kỳ trắng bệch, cô lại nhét người về trong xe, “Không sao, bị hắt máu. Em ngồi ở trong, đừng ra ngoài thêm phiền!”

Cô kéo khăn giấy, phát hiện phía dưới có khăn ướt thì lại lấy ra, cẩn thận lau sạch máu đen trên mặt Giang Triệt.

Thấy Chu Vưu coi lời mình như gió thoảng qua tai, Dư Phượng Liên giận run, muốn chạy đến đánh người, may mà những người xung quanh vẫn còn lý trí, vội vàng kéo bà ta lại.

“Con súc sinh này mọi người không biết đâu, tôi và cậu nó nuôi hai chị em nó lớn lên. Bây giờ nó có thể kiếm tiền, ngày lễ tết không gửi chút tiền về nhà thì thôi, nó còn gạt chúng tôi bán nhà đi! Mọi người phân xử xem, nó có còn là người không!”

Đám đông vây xem là những người dễ bị kích động nhất, nghe Dư Phượng Liên nói như vậy cũng không nhịn được chỉ trích Chu Vưu.

Chu Vưu không nhìn Dư Phượng Liên, cũng mặc kệ người ta nghị luận xung quanh, chỉ chăm chú lau mặt cho Giang Triệt.

Lau xong, cô mới nhẹ giọng nói với anh: “Có thể mở mắt.”

Giang Triệt nghe lời, mí mắt giật giật, từ từ mở ra.

Thứ đầu tiên anh thấy là vành mắt đỏ lên của Chu Vưu.

Không đợi anh nói gì Chu Vưu đã nhéo tay anh một cái, lướt qua anh đi lên đối diện với Dư Phượng Liên.

Cô nhìn Dư Phượng Liên, đầu tiên im lặng một lát, sau đó nói rõ ràng từng câu từng chữ.

“Mợ, hôm nay là lần cuối cùng tôi gọi một tiếng này, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ nữa.”

“Lúc trước tôi không nhận điện thoại của mợ, không giáp mặt nói với mợ chuyện bán nhà chính là muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng giữa họ hàng với nhau. Nhưng mợ lại không muốn giữ cái hòa bình này, nhất định phải xé rách mặt trước láng giềng. Vậy thì tìm người phân xử, tôi chẳng có gì phải sợ."

“Mợ đặt tay lên trước ngực mà tự hỏi, nếu ban đầu cậu và mợ không muốn chiếm nhà của tôi và Kỳ Kỳ thì hai người có chủ động yêu cầu làm người giám hộ của bọn tôi không?"

“Bao nhiêu năm trời cậu và mợ đã thực hiện được trách nhiệm gì của người giám họ rồi? Cho tiền tiêu vặt hay đóng cho chúng tôi một đồng tiền học phí?"

“Lúc trước Kỳ Kỳ phát hiện bệnh tim, tôi quỳ xuống đất dập đầu với hai người nhưng cậu mợ ngay cả việc đưa Kỳ Kỳ đến bệnh viện kiểm tra thêm cũng không muốn làm. Kỳ Kỳ đậu Lư Nguyên Nhất Trung nhưng vì không muốn đóng học phí nên các người nhất định bắt con bé đến Thập Tam Trung."

“Học phí của Kỳ Kỳ, học phí của tôi mấy năm nay chưa từng làm phiền đến các người dù chỉ một đầu ngón tay! Ngay cả bữa cơm chúng tôi cũng ăn ở trường rồi mới về nhà. Ở tại nhà mình, tự nuôi mình, chúng tôi có lỗi với các người ở điểm nào?"

“Ngược lại các người ở trong căn nhà không thuộc về mình như chuyện đương nhiên nhiều năm như thế, lại tưởng nó là nhà của mình thật? Tôi bán nhà của tôi thì liên quan một đồng một cắc nào đến các người?”

Giọng nói của Chu Vưu bình tĩnh đến mức khó tin, “Tôi hỏi một câu nhé, chuyện các người làm bao năm qua thật sự không phụ lòng ba mẹ tôi sao?”

Cô chất vấn rất mạnh mẽ, xung quanh nhất thời yên tĩnh.

Chờ Dư Phượng Liên hoàn hồn muốn cãi lại, bác hai gái Lương Quế Phân không biết ở đâu nghe được tin đã chạy tới, còn kéo theo không ít phụ nữ đến hóng chuyện.

“Cô còn có mặt mũi chạy đến đây tìm cháu Vưu làm loạn à? Chiếm nhà còn sống chết không chịu ra ngoài, tôi sống hơn nửa đời, trong những người đã gặp thì Dư Phượng Liên cô không biết xấu hổ đứng hàng đầu đấy!”

Lương Quế Phân nương theo lời Chu Vưu, vừa tới đã mắng Dư Phượng Liên máu chó đầy đầu.

Khí thế Dư Phượng Liên suy sụp, không đủ tự tin nên hùng hổ cãi lại mấy câu là sắc mặt đã tái xám, xách chậu nước rửa mặt muốn đi.

Giang Triệt bỗng nhiên xoay người, “Chậm đã.”

Chẳng biết Giang Triệt đã báo cảnh sát từ bao giờ, anh lãnh đạm nói: “Bà phải cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến. Đây là loại máu gì mà dám hắt ngoài đường? Có lây nhiễm vi khuẩn không? Bà phải bồi thường quần áo, phí kiểm tra ở bệnh viện đồng thời xin lỗi tôi.”

“Có cái rắm nhà mày ấy!”

Dư Phượng Liên vừa dứt lời, tiếng còi ô tô cảnh sát đã vang lên.

-

Quần áo của Giang Triệt giá trị không rẻ, phần lớn đã dính máu chó, không giặt sạch được.

Lúc hắt máu chó Dư Phượng Liên không ngờ sẽ gặp phải chuyện này, nghe giá bồi thường xong trước mắt tối sầm lại.

Giang Triệt nhanh chóng liên lạc với luật sư, để luật sư toàn quyền thay anh xử lý, hiển nhiên không định làm việc thiện.

Vì Dư Phượng Liên đột nhiên đâm ngang nên lúc bọn họ trở về Tinh Thành đã là tối muộn.

Đưa Chu Kỳ đã sớm buồn ngủ không chịu nổi về nhà nghỉ ngơi xong, Chu Vưu lại rón rén đóng cửa đi với Giang Triệt đến Biệt phủ Giang Tinh.

Không ngoài dự liệu, việc đầu tiên sau khi Giang Triệt về nhà là đi tắm.

Mặc dù lúc ở Lư Nguyên đã thuê phòng theo giờ để rửa ráy nhưng chắc chắn Giang Triệt vẫn không chịu nổi.

Ngẫm lại thì anh là đại thiếu gia sinh ra đã ngậm muỗng vàng, chưa hết tết đã chạy xe sáu tiếng đồng hồ đến thành phố nhỏ tuyến 18 đón bạn gái, kết quả bị người ta vô duyên vô cớ tạt một chậu máu chó. Trải nghiệm nhục nhã này có lẽ sẽ sống mãi khó quên.

Giang Triệt tắm một tiếng rồi vẫn chưa ra, Chu Vưu càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, cầm máy sấy ngồi trên sofa thấp thỏm không yên.

Trước khi ra khỏi phòng tắm, Giang Triệt ngửi ngửi người mình, vẫn cảm thấy còn mùi tanh. Anh bèn cầm nước hoa lên xịt rồi tùy ý khoác áo tắm đi ra, tóc vẫn còn nhỏ nước.

Anh liếc mắt đã thấy Chu Vưu cầm máy sấy căng thẳng đứng dậy, “Giang… Giang Triệt, em giúp anh sấy tóc.”

Khóe môi Giang Triệt thoáng cong lên. Anh lười biếng tiến đến, rũ mắt đánh giá Chu Vưu.

Chu Vưu đưa tay kéo vạt áo choàng tắm của Giang Triệt, nhẹ giọng nói: “Anh ngồi xuống đi.”

Giang Triệt nể mặt ngồi xuống trước mặt cô. Chu Vưu mở máy sấy, nghiêm túc làm khô tóc cho anh.

Ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của Giang Triệt, Chu Vưu không tự chủ nhớ lại cảnh tượng hôm nay anh bị hắt máu chó đầy đầu. Sấy được một nửa cô lại nhẹ giọng nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi anh, Giang Triệt.”

“Em nói xin lỗi làm gì, không phải là em sai.”

Ngón tay Chu Vưu hơi ngừng lại, “Đó là mợ em.”

Giọng nói Giang Triệt nhàn nhạt, “Chính em đã nói từ nay về sau sẽ không phải nữa.”

“Nhưng nếu không phải em vẫn luôn không chịu nói rõ ràng với bà ta thì bà ta cũng không đến mức hắt máu chó. Sớm biết có chuyện như hôm nay thì em sẽ chẳng làm như thế.”

Giang Triệt giơ tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, thoáng dùng sức kéo cô ngồi xuống phía trước.

Mắt anh hiện lên vẻ nghiêm túc, “Em không nên ôm hết lỗi lầm vào mình.”

Chu Vưu trố mắt.

Hai người đối mặt mấy giây, Giang Triệt lại nắm cổ tay cô thoáng nâng lên, “Em cứ sấy mãi một chỗ thế, muốn anh nóng chết à?”

Lúc này Chu Vưu mới hoàn hồn, luống cuống tiếp tục sấy tóc cho anh.

Giang Triệt nhắm mắt không di động, Chu Vưu không sấy được mặt sau nên đứng lên, đổi tư thế. Chờ đến khi tóc khô thì cô đã ngồi quỳ sau lưng Giang Triệt.

Chu Vưu tắt máy sấy, cuốn dây điện. Đúng lúc này Giang Triệt bỗng nhiên xoay người ôm eo cô, kéo người vào ngực ôm ấp.

Chu Vưu đỏ mặt, “Anh làm gì thế.”

Giang Triệt cười cười ẩn ý, lại hôn bên môi cô một cái, “Anh mỏi mắt mong chờ lái xe tới Lư Nguyên, em lại để anh ngủ khách sạn mấy ngày, tối cũng không chơi với anh. Em nói xem giờ anh muốn làm gì.”

Ánh mắt Chu Vưu hơi ướt, lông mi khẽ run.

Giang Triệt mập mờ nói bên tai cô: “Đương nhiên là đòi nợ.”

Rất nhanh, những nụ hôn dày đặc rơi xuống, anh ôm ngang Chu Vưu lên đi vào phòng.

Nắng hạn gặp mưa rào, Giang Triệt hung mãnh hơn hẳn ngày thường. Chu Vưu bị giày vò nước mắt rưng rưng nhưng anh cũng chỉ khẽ hôn đi những giọt lệ đáng thương ấy, không chịu buông tha cho cô.

Chẳng biết là mấy giờ đêm mây mưa mới ngừng.

Chu Vưu nằm trong ngực Giang Triệt, hai tay vòng qua eo anh, đầu cọ vào ngực anh, ngủ rất ngoan. Thái dương cô thấm mồ hôi, trên mặt vẫn đỏ ửng.

Giang Triệt không nhịn được hôn một cái, ôm càng chặt hơn.

Anh thích nhất dáng vẻ Chu Vưu sau khi xong việc, cả người đều ỷ lại vào anh. Khi Chu Vưu vẫn còn chưa thuộc về mình, anh đã mơ tưởng rất nhiều lần.

Hai người đã rất lâu không ôm nhau ngủ, một giấc này kéo dài đến tận khi trời sáng bảnh.

Khi còn ở Lư Nguyên, mỗi ngày Chu Vưu đều về ngủ chung với Chu Kỳ, Giang Triệt thì ngây người ở khách sạn, ngủ trên chiếc giường lạnh băng mấy ngày liền. Dĩ nhiên phần lớn thời gian anh không ngủ được, dứt khoát lấy máy tính ra làm việc, trong lòng âm thầm ghi nợ cho Chu Vưu.

Lúc này nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, món nợ của anh coi như đã đòi được hơn nửa.

Khi gần tỉnh Chu Vưu mơ một cơn ác mộng không lớn không nhỏ, thấy Giang Triệt lại bị hắt máu chó vì cô. Tỉnh lại, cô trợn mắt nhìn Giang Triệt đang êm đẹp ôm mình, trái tim đập liên hồi.

Giang Triệt nhắm tịt mắt, chưa tỉnh.

Chu Vưu ngẩng đầu hôn lên môi anh rồi lại vùi vào ngực anh. Bỗng nhiên cô nghe được lồng ngực Giang Triệt hơi chấn động, “Sáng sớm đã hôn trộm anh, muốn làm gì?”

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Triệt lười biếng hé mắt, giọng nói mang theo ý trêu chọc.

Cô hơi xấu hổ, sờ lỗ tai theo bản năng.

Mặc dù thời gian ở chung với nhau không ngắn nhưng sau khi xong chuyện tỉnh lại đối mặt với Giang Triệt, cô vẫn không nhịn được xấu hổ. Giang Triệt cực kỳ thích xem dáng vẻ mắc cỡ của cô, động một chút là trêu đùa.

Sáng sớm náo loạn không ngừng trên giường, kết quả có thể tưởng tượng được…

Chu Vưu lại bị đè, đòi nợ.

Giang Triệt còn không biết xấu hổ nói cho cô biết cô đã vay nặng lãi, tối qua cộng thêm sáng nay mới chỉ coi là tiền lãi. Nếu cô không đúng hạn trả tiền thì lãi sẽ càng nhiều, vĩnh viễn không trả nổi.

Chu Vưu đẩy anh ra, cổ đỏ ửng cả lên, “Anh đừng nên làm loạn nữa! Em có việc nghiêm túc muốn nói với anh.”

Giang Triệt lại tiến tới, chóp mũi đụng vào chóp mũi cô, thất thần “ừ” một tiếng, “Em nói đi.”

“Thật sự là việc nghiêm túc.”

“Em cứ nói là được.”

Chu Vưu thoáng nghiêng đầu kéo giãn khoảng cách với Giang Triệt, nhẹ giọng nói: “Em muốn nghỉ việc ở Giang Tinh.”

Khóe môi đang cong lên của Giang Triệt hơi cứng đờ, “Em nói gì?”

Chu Vưu vỗ vỗ ngực Giang Triệt, tỏ ý anh đừng đè nặng cô. Sau đó cô xoay người chủ động ôm Giang Triệt, nhẹ giọng thủ thỉ bên tai anh.

Giang Triệt vốn đang mây đen giăng đầy mặt bỗng trở nên nắng đẹp trời trong.

Thêm "Ethuvien" khi tìm truyện trên google để ủng hộ Editor bạn nhé <3!