Tinh hà là tình yêu cũng là người - Chương 05

(13) 

Vương Ương lê từng bước chân nặng nề trên con phố vắng người. Thất thần và rệu rạo. Giữa cái nắng xiên khoai rực nóng đến chói mắt, xấp hồ sơ cô đã tâm huyết chuẩn bị kỹ lưỡng vô thức bị vò thành cục nhàu nát. 

Số tác phẩm trong hồ sơ năng lực đều là những bức tranh mà cô ưng nhất. Nhưng buồn thay, chúng chẳng đáng được người ta ngó qua dù chỉ một lần. 

[Tao đã bảo bao nhiêu lần rồi, cả đời mày chỉ có nước chết đói với cái kiếp vẽ thuê mà thôi! Đừng vọng tưởng hay huyễn hoặc nữa!] 

[Tranh mày vẽ đem bán được chắc? Nghĩ mình là thiên tài sao? Thôi thôi cho tao xin, thử soi gương mà xem lại bản thân mày đi…] 

Những lời phỉ báng trước kia của ba mẹ giờ phút này lại ong ong trong đầu như triều cường dâng cao, suýt nữa vùi dập cô vào vũng bùn tội lỗi. 

Vương Ương thoáng nhìn người qua đường, nhìn những cô gái hãy còn đôi mươi đang lả lướt đi ngang… Đẹp đẽ và rạng rỡ, bất kể ngoại hình có như thế nào, hết thảy họ đều sống động, tựa hồ nụ hoa xuân đầu tiên vừa chớm nở, đầy duyên dáng và kiêu hãnh. 

Và Vương Ương thấy mình giống viên sỏi vừa lấm lem vừa tồi tàn trộn lẫn vào vô vàn hạt ngọc trắng ngần ngoài kia. 

Từ nhỏ, cô đã luôn bị đối xử ghẻ lạnh bởi chính gia đình mình, những gì cô mặc toàn là đồ cũ của Vương Bảo Trân để lại. Chị cả Vương Bảo Trân hơn cô 9 tuổi, do vậy đám áo quần kia nếu không phải trông quá già cụ thì cũng bị lỗi thời. 

Nhớ ngày còn học cấp 3, vào mùa Đông, Vương Ương chẳng có áo len như chúng bạn. Hàng ngày cô mặc bên ngoài là chiếc áo khoác đồng phục học sinh, bên trong là chiếc áo bông dày cộm mà bà cô may cho Vương Bảo Trân, nhưng Vương Bảo Trân không thích mặc nó, vì lý do trông cứ bẩn bẩn quê kệch. 

Thế là cứ đến mùa Đông, dù trong lớp đang bật máy sưởi, cho dù mồ hôi túa ra ướt áo, cô cũng nhất nhất không chịu cởi áo khoác đồng phục ra, vì sợ bạn bè nhìn thấy chiếc áo bông hoa hòe nọ. 

Giữa lớp học đông đúc, nữ sinh nào cũng trông hết sức dễ thương khi diện chiếc áo len trơn vừa người, với những đường đan tinh xảo. Còn cô, cô chỉ biết lặng lẽ thu mình trong cái vỏ bọc phì phèo phình to ở một xó lớp. 

Cô bước vào tuổi dậy thì khá sớm, nhưng Lý Xuân Mai lại vì tiếc tiền, chỉ mua một số áo lót bèo nhèo từ một sạp đồ bán rẻ, đâu chừng 10 nhân dân tệ. Chúng chẳng khác nào những chiếc khẩu trang bị giãn quai đeo. Vô dụng. Vì vậy, suốt khoảng thời gian đó, cô đành tuyệt vọng, lủi thủi che che đậy đậy, tránh tránh né né trong sự ngượng ngùng xấu hổ. 

Sự tự ti đâu phải dễ dàng hình thành trong ngày một ngày hai, mà vốn dĩ nó được tích tụ dần dần theo năm tháng, từ từ ngấm sâu vào máu thịt, ăn mòn tâm khảm, từng chút từng chút một. 

Ngay cả bây giờ cô đã thôi học, vẫn không dám trang điểm, ăn diện vì bị ám ảnh bởi sự phẫn nộ của Lý Xuân Mai. Như lần Vương Ương học theo một đồng nghiệp, uốn kiểu tóc hoa lê, Lý Xuân Mai nhìn thấy vô cùng tức giận, cho rằng cô ham ăn biếng làm, học đâu cái thói đua đòi đỏng đảnh, liền xởn nham nhở quả đầu kia, khiến cô trở thành trò cười trong mắt mọi người suốt một thời gian dài. 

Vương Ương hít sâu một hơi, kìm nén khóe mi đang hoen lệ… 

Đả kích hôm nay, thế là đủ rồi. Chuyện về quá khứ cũng nên dừng lại ở đây thôi, càng hồi tưởng chỉ càng thêm đau! 

Cô vươn tay định vứt cục giấy nhàu nát như quả bóng nhỏ, bỗng cảm giác được một lực vỗ nhẹ lên vai từ đằng sau. Vương Ương vô thức quay người lại, đập vào cô là gương mặt lạnh lùng của Trình Dã, không khỏi giật mình, cô lững thững lùi về sau. 

Trình Dã vừa cười vừa gãi gãi đầu: “Tôi làm cô sợ à?” 

“A, không phải.” – Vương Ương vội xua tay. 

“Thật trùng hợp, lại gặp cậu ở chỗ này.” 

“Trùng hợp gì chứ, đây là trường của tôi mà.” – Trình Dã chỉ tay về phía xa và nhoẻn miệng cười lớn. 

Vương Ương nương theo cử chỉ của Trình Dã, phát hiện ra bên kia đường là một trong những cơ sở Trường Trung học trọng điểm của thành phố Đại Giang. 

“Cậu học ở đây…” – Vương Ương đang nói nửa chừng thì chợt nhận ra có gì không đúng, sắc mặt liền thay đổi: “Này, giờ này cậu phải ở trong lớp chứ?” 

“À, tôi cúp học.” 

Trình Dã thốt ra nhẹ tênh, như thể hôm nào cũng như hôm nào, cậu ấy đều gọi bát mì bò cay tương tự nhau cả. 

Vương Ương “à” lên một tiếng, rồi đột nhiên cô chẳng biết nói gì thêm. 

(14) 

Trình Dã nhìn Vương Ương một lượt từ trên xuống dưới, bộ dạng rũ rượi và cứng nhắc hiện tại của cô khiến hắn trong lòng có chút buồn cười. 

“Cô ăn bận như này là chuẩn bị đi làm sao?” 

Vương Ương lắc lắc đầu, tâm trạng chùng xuống: “Không phải, tôi phỏng vấn xin việc nhưng trượt rồi.” 

“Ồ… Tôi định kiếm gì đó lót dạ, ừm… thế này đi, hôm nay cô xin việc không thành, tôi mời cô một bữa vậy.” 

Trình Dã còn chưa nói xong, cánh tay đã vòng qua cổ Vương Ương, tạo thành hình móc câu, chân sải từng bước thong dong. 

Vương Ương bất ngờ bị treo vào cánh tay kia cũng chẳng buồn kháng cự, cứ buông thõng hai tay hệt như con búp bê bằng giẻ, mặc cho người ta lôi mình loạng choạng về phía trước. 

Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với con trai đồng trang lứa như vậy, thành ra khó tránh khỏi không cảm thấy bối rối, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Đến khi cô định thần lại và chuẩn bị vùng vẫy thoát ra thì Trình Dã đã tự động buông tay. 

Họ dừng tại một quán lẩu xiên que. Cửa tiệm tuy hơi cũ kỹ nhưng đứng bên ngoài đã ngửi thấy mùi thơm sực nức đến nao lòng. Trình Dã chào bà chủ, cũng không hỏi Vương Ương muốn ăn gì, trực tiếp gọi rất nhiều món ngon. 

Vương Ương chà xát các ngón tay vào lòng bàn tay, ngồi đối diện với Trình Dã, động tác chẳng ngừng lặp đi lặp lại, cảm giác vô cùng căng thẳng, khó chịu tựa như bị côn trùng đốt tê rân khắp người. Phải, là cô đang ngượng. Cô khó mà cưỡng lại sự đối đãi hết sức tự nhiên và suồng sã của Trình Dã. 

Còn Trình Dã, hắn cũng không có ý định bắt chuyện, chậm rãi châm điếu thuốc, vừa hút vừa dán mắt vào màn hình điện thoại, như thể rất biết cách giết thời gian trong khi đợi thức ăn được dọn lên. 

Vương Ương rướn thẳng người, ném cái nhìn chằm chằm vào kẻ đối diện – từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên một tư thế bất động. Có chút bối rối xen lẫn nản lòng. Cô đã vạch thử trong đầu rất nhiều kịch bản để bắt chuyện với hắn nhưng mãi vẫn không dám mở lời. 

Đợi đến khi hai người sắp héo hon vì bầu không khí quá đỗi im lặng này, bà chủ mới bưng nồi xiên que đi tới. Bà vặn vẹo thân thể, cố ý nhìn Vương Ương một cách đầy hiếu kỳ: “Á à, Trình Dã, đây là lần đầu tiên chị thấy cưng dẫn một cô gái nhỏ tới quán… Thế nào? Là bạn gái sao?” 

“Không phải.” 

Trình Dã gạt điếu thuốc ra, thuận tay gắp vài xiên và vào miệng, từ đầu đến cuối mắt cứ dán chặt vào màn hình kia. 

Bà chủ đứng nán khá lâu, hết nhìn Trình Dã lại nhìn Vương Ương, gương mặt quá thì hằn rõ vẻ chực chờ buôn chuyện, nhưng chẳng ai tha thiết trả lời. Thế là bà ta chán nản rời đi. 

Song, cõi lòng Vương Ương lại bị dao động bởi những lời bông đùa vừa rồi. Cô trộm nhìn Trình Dã một cách dè dặt và cẩn thận. 

Đầu hắn cúi thấp, mái tóc vàng nhè nhẹ rũ khuất tầm mắt, chỉ để lộ phần sống mũi cao cao, đường viền xương quai hàm lộ rõ, môi mím chặt; khắp người toát ra khí chất: Tôi đẹp trai, tôi ngầu lòi, tôi nhất định phải giữ mãi thần thái diễm lệ này. 

Thật, hắn trông nguy hiểm nhưng quyến rũ lạ lùng! 

Càng ngắm nghía, Vương Ương càng chìm đắm trong mớ suy nghĩ táo bạo… nhưng chúng còn chưa kịp sủi bọt liền bị cô trấn áp đi. Vương Ương biết chứ, cô biết những chàng trai như Trình Dã vốn dĩ luôn  được nhiều người theo đuổi. 

Những thông báo WeChat liên tục nhảy ting ting trên màn hình buộc Trình Dã phải miễn cưỡng bức mình ra khỏi trận thi đấu đang phát sóng trực tiếp. Điều này khiến hắn khó chịu cực kì. 

Mới vào hiệp đầu của trận thi đấu bóng rổ đã bị phiền toái bủa vây rồi. Chẳng biết kẻ nào ăn không nhàn rỗi đăng ảnh cá nhân và tài khoản WeChat của hắn lên tường mạng của trường. Cả đám nữ sinh cứ ồ ạt thi nhau gắn thẻ hắn, mỗi người một lý do, mỗi người một câu chuyện. Nhưng toàn bịa đặt và vớ vẩn. 

Cái gì mà “Xin lỗi vì tag nhầm cậu, ôi âu cũng là duyên phận nhỉ”; cái gì mà “Trông cậu quen lắm, chúng ta chẳng phải từng học chung cấp 2 sao”… khiến hắn bực chết đi được. 

Trình Dã liếc nhìn Vương Ương – người đang thu mình trầm lặng như chim cút. Chà, so với bọn họ, cô gái này lại nổi bật với vẻ điềm đạm, thành thật và hơi kiệm lời. Ăn uống cùng cô ấy thoải mái hơn nhiều so với la cà hàng quán cùng đám lâu la kia, cảm giác cũng vô cùng dễ chịu và không nhàm chán như lúc đi ăn một mình. 

Trình Dã càng nghĩ càng thấy vừa mắt, liền gắp cho Vương Ương mấy que xiên. Cô đối với sự chăm sóc đặc biệt này chỉ biết ngoan ngoãn đưa chén ra, hệt như một chú thỏ vậy. 

Vương Ương lí nhí hai chữ “cảm ơn” rồi vụng về nhận lấy. 

Trình Dã thu tay về, tiện thể cầm lấy cục giấy đã bị vò nhàu nát mà Vương Ương sơ ý ném lên bàn. 

“Gì thế này, hình như lúc nãy tôi thấy cô giữ nó kè kè bên mình.” 

Vương Ương còn chưa kịp phản ứng, Trình Dã đã mở bung quả cầu giấy ra. Mặt Vương Ương bỗng chốc đỏ bừng và sự chế giễu ban sáng lại một lần nữa dấy lên mạnh mẽ trong lòng cô. 

Phải làm sao đây?!? Cậu ta nhìn thấy nó rồi… Cậu ta sẽ không cười nhạo mình chứ? Trình độ gà mờ này mà còn dám nuôi tham vọng trở thành họa sĩ đích thực thì quả là… 

(15) 

“Ồ, này là cô vẽ à… Tuyệt thật!” 

Đầu óc Vương Ương đang đánh đu loạn xạ cả lên, nhất thời buông lơi lời khen của Trình Dã. 

Hắn lấy ngẫu nhiên một tác phẩm trong số giấy lộn xộn nhàu nát đó, nhiệt tình chỉ tay vào: “Này, bức tranh có hồn quá. Không ngờ rằng bề ngoài trông như cô bé hạt tiêu là thế, lại vẽ ra được những đường nét khỏe khoắn và đầy mị lực như vậy. 

Vương Ương chẳng thể hình dung nổi một tác phẩm đẹp thì liên quan quái gì đến sức vóc, uy lực. Nhưng hiếm khi nào cô được khen ngợi, tự dưng cô thấy lòng mình nảy nở những dịu ngọt, pha lẫn chút xấu hổ và phấn khích. Khuôn mặt Vương Ương ửng hồng, đôi mắt sáng rực lên. 

“C… Cảm ơn cậu!” 

Lần cảm ơn này, cảm xúc chứa đựng trong câu chữ chính là niềm vui thầm kín, cuối giọng còn đọng chút thanh âm khởi sắc. 

Có vẻ Trình Dã cực kỳ thích tranh của Vương Ương, sau khi xem tới xem lui nhiều lần, hắn đột nhiên nói: “Cô có thể vẽ cho tôi một bức được không? Ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng trả.” 

“Hả?” – Vương Ương sững người, sau đó nhanh chóng xua xua tay: “Không, không…” 

“Không thể sao?” 

“A… ý là cậu muốn tôi vẽ như thế nào thì cứ thoải mái đưa ra yêu cầu nhưng không phải trả tiền đâu. Lúc trước, cậu đã giúp tôi rất nhiều, còn chưa kịp cảm ơn cậu tử tế mà.” 

Trình Dã nhìn cô một cái, chẳng nói chẳng rằng liền cắm đầu vào điện thoại hồi lâu, cuối cùng giơ lên cho Vương Ương xem thử. 

Là một nhân vật trong game. 

Vương Ương ngắm nghía tấm hình cẩn thận. Rồi gật đầu đồng ý. 

“Ừm, cậu cho tôi xin thông tin liên lạc đi, khi nào xong tôi sẽ báo.” 

Trình Dã đưa mã QR của WeChat cho Vương Ương. Cô lấy điện thoại ra quét. Điện thoại của Vương Ương là hàng thải ra từ Lý Xuân Mai, cũ và lỗi thời, mỗi lần mở ứng dụng đều phải đợi rất lâu, nên mất kha khá thì giờ mới quét xong. 

Sau khi xác minh đâu vào đấy, Trình Dã đột ngột hỏi: “Cô tên gì nhỉ? Để tôi còn biết đường…” 

Lời vừa dứt, cả hai liền khựng người lại. Thật buồn cười, từ trước đến nay họ vẫn chưa hề biết gì về nhau. 

Vương Ương trong lòng cảm thấy có chút ngớ ngẩn, từ từ kéo khóe môi mím chặt, nhỏ giọng đáp: “Tôi tên Vương Ương, ‘Ương’ trong nghĩa ‘cốt lõi trung tâm’.” 

“Ra vậy… còn tôi tên Trình Dã, là ‘Dã’ trong ‘cánh đồng hoang’.” 

Sau khi đã biết tên nhau, Trình Dã không ngừng luyên thuyên với Vương Ương ti tỉ thứ về con game này, từ nội dung kịch tính như nào đến đồ họa đẹp mắt ra sao… Vương Ương chẳng hiểu chút gì về nó cả, nhưng từng câu từng chữ mà Trình Dã nói ra, cô đều thật lòng lắng nghe, lâu lâu lại gật gật đầu. 

Lúc cả hai ăn xong thì cũng đã đến giờ tan trường. Con đường phía trước cửa tiệm là lối đi duy nhất, cho nên hiện tại học sinh túa ra đông nghẹt và nườm nượp. Người chật như nêm, nháo nhào như ong vỡ tổ. 

Vương Ương vốn cùng Trình Dã ngang hàng bước ra khỏi quán ăn, chợt cô lùi lại, nép vào góc cửa, thu mình chẳng khác nào cái bóng của Trình Dã. 

“Cô là chuột à, cứ phải trốn chui trốn lủi, rình rình mò mò…” – Trình Dã nắm lấy cổ áo lôi ra. 

Vương Ương chỉ đành cười trừ, không nói gì. 

Khi vắng người, cô cũng chẳng mảy may nghĩ ngợi nhiều, nhưng hiện tại có quá nhiều người bủa vây như vậy, Trình Dã đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý, đi cùng hắn, cô chắc chắn khó tránh khỏi những ánh mắt soi mói kia. Thật lòng mà nói, tình huống này làm cô xấu hổ chết đi được. 

Hai người cứ thế cắm đầu đi liền tù tì một đoạn, đúng hơn là chỉ có Vương Ương mà thôi vì cô đang bị Trình Dã lôi đi xềnh xệch. Nhìn sao cũng thật giống hai chú cháu cảm tình thân thiết. 

Lúc sắp sửa thoát khỏi biển người, sau lưng họ truyền đến thanh âm yêu kiều của một nữ sinh: “Trình Dã!” 

Trình Dã cắm đầu đi nhanh phía trước nên không nghe thấy, còn Vương Ương thì đang lặng lẽ ngoái nhìn. 

Cô ấy xinh đẹp và kiêu hãnh như một chú chim sơn ca, cùng với bộ đồng phục nhã nhặn càng làm nổi bật lên vẻ ngây thơ, thuần khiết. 

“Chim sơn ca” nhảy chân sáo tới cạnh Trình Dã: “Tớ gọi cậu, sao cậu không chịu đợi.” 

Trình Dã nói dối trắng trợn: “Hừ, chẳng nghe thấy gì sất.” 

“Sơn ca nhỏ” không chấp nhặt sự lơ đễnh của Trình Dã, vẫn thản nhiên tươi cười với hắn, giọng nói nhẹ nhàng và thanh thoát. Cô ấy nói đông nói tây, vòng vo tam quốc một hồi trước khi làm ra vẻ như vừa mới để ý đến Vương Ương: “Này, Trình Dã, người này là ai vậy, bạn của cậu sao?” 

“Ừ.” 

Vương Ương vội hướng người về phía “Sơn ca nhỏ” và chào hỏi thân thiện. 

“Chim sơn ca” mỉm cười đáp lại, nhưng trong ngần mắt cô ấy lại ánh lên vài phần khinh rẻ. Cô thầm nghĩ một cách dè bỉu: Ha, bộ dạng Vương Ương thế này thì làm sao có cửa để trở thành đối thủ của mình? 

Thêm "Ethuvien" khi tìm truyện trên google để ủng hộ Editor bạn nhé <3!