Tinh hà là tình yêu cũng là người - Chương 07

(19) 

Hôm nay là thứ Bảy, khách rất đông. Khi Vương Ương tan ca, Trình Dã đã ngủ gật trên sofa. 

Vương Ương đi lại gọi hắn, hắn giật mình đến mức suýt té khỏi ghế, làm cô không nhịn được cười. 

Trình Dã cảm thấy có chút xấu hổ, vẻ mặt căng thẳng, phất phất tay về phía Vương Ương ra hiệu cho cô nhanh chân lên, sau đó sải bước đi ra cửa lớn. 

Trời ban cho Trình Dã đôi chân thon dài, một bước hắn đi bằng ba bước của Vương Ương cộng lại, cô chỉ đành lon ton hết tốc lực mới đuổi kịp. 

Rất nhanh hắn đã đưa Vương Ương đến một nhà hàng cách quán cà phê 300 mét. Mặt bằng tuy nhỏ nhưng kinh doanh không tệ, mới đến cửa đã nghe thấy tiếng khách khứa huyên huyên náo náo bên trong. 

Trình Dã chào hỏi tiếp tân. Cậu em trai gương mặt bầu bĩnh ở quầy lễ tân niềm nở cười xòa với Trình Dã, lách qua đám người đang chen chút kia và tìm được một bàn trống. 

Trình Dã còn không mở thực đơn ra, trực tiếp gọi luôn cả đống đồ ăn, hẳn là khách quen của nơi này. Vương Ương thu mình ngồi đối diện với hắn, rụt rè và không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Sự hiện diện của cô bé nhỏ đến mức khi cậu em trai tiếp tân gấp sổ gọi món lại và rời đi, Trình Dã mới sực nhớ đến và liền hỏi: “Cô ăn cay được không?” 

Thật ra Vương Ương không biết ăn cay nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, dẫu sao cô cũng là kẻ nhút nhát, cô sợ một khi bản thân bày tỏ quan điểm đối lập sẽ khiến cho người khác khó chịu và ghét bỏ mình. 

Nửa tiếng trôi qua và chưa có món nào được dọn lên. Trình Dã và Vương Ương bốn mắt chạm nhau, bầu không khí nhất thời ngượng nghịu khó xử. Vương Ương chẳng phải là kiểu hòa đồng và giỏi giao thiệp, trong lòng luống cuồng nghĩ xem nên nói sao cho khỏa lấp sự trống trải này, hồi lâu mới cất lời: “Cái đó.. bức tranh, cậu muốn xem không?” 

Trình Dã gật đầu rồi vươn tay cầm lấy bộ dao nĩa trước mặt cô, chất thành chồng, sau đó xối nước nóng để khử trùng. 

Vương Ương vội lấy điện thoại ra, gửi bức tranh qua WeChat cho Trình Dã nhưng điện thoại cô sắp tàn đời, cho tới khi bộ dao nĩa của Trình Dã được khử trùng xong thì giao diện trên điện thoại của cô vẫn kẹt ở mục thư viện ảnh. 

Vương Ương ngẩng đầu trộm nhìn Trình Dã đang khoanh tay trên bàn chờ xem tranh, trong lòng có chút áy náy, chóp mũi bắt đầu vã mồ hôi. 

“Thành thật xin lỗi, điện thoại của tôi đang gặp trục trặc.” 

“Không sao, không cần vội.” 

Vương Ương gật gật đầu, nhấn ngón tay vào giao diện WeChat đang đơ, hai lông mày gần như xoắn tít vào nhau. 

Trình Dã nhìn không được nữa, nói đỡ: “Được rồi, đừng hành hạ nó nữa, chuyện đó để sau đi.” 

“Thật ngại quá, điện thoại tôi lại bị lắc rồi, xin lỗi cậu, thành thật xin lỗi…” – Vương Ương không ngừng cúi đầu áy náy. 

Trình Dã tay chống lên bàn, nghiêng người dò xét Vương Ương một hồi mới lên tiếng: “Này cô nhóc, nói thật đi, cô ở nhà bị bạo hành phải không?” 

Vương Ương giật nảy mình, ngẩng đầu mở to hai mắt, miệng lắp bắp sợ hãi: “Sao… Tại sao… chuyện này… anh lại hỏi như vậy…” 

“Tại sao cái gì, nhìn cô luống cuống, lo lắng như chuẩn bị dập đầu tạ lỗi trước người khác thế kia… Hmmm, Cô thì nhát như cáy, chị gái cô lại hung tợn, thoạt nhìn tôi đã có cảm giác cô thường xuyên bị ả uy hiếp, bắt nạt. Còn nữa, ba tiếng “thực xin lỗi” phát ra từ miệng cô giống như kẻ yếu thế bị đòi tiền vậy.” 

Vương Ương khựng người rất lâu, chẳng biết nên nói gì, rồi trong tiềm thức lại mở miệng: “Thực xin lỗi…” 

Lời vừa thốt ra, gương mặt Trình Dã như muốn thán rằng “lại nữa rồi”. Nhìn hắn bất lực vò đầu bức tóc, Vương Ương chín ngượng cả mang tai, liên tục chớp chớp đôi mắt có chút đáng thương, không biết phải làm sao. 

Cô sợ nhất là điều này, một khi người khác tỏ ra không hài lòng về cô, cô sẽ liên tục suy nghĩ tiêu cực, nghĩ xem mình đã phạm phải những sai lầm nào. 

Chỉnh sửa bằng ứng dụng Tài liệu 

Điều chỉnh, để lại nhận xét và chia sẻ với người khác để chỉnh sửa cùng lúc. 

(20) 

Đôi tay Trình Dã nương theo vầng trán cao rộng vuốt ngược phần tóc mái hoe vàng, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới khó khăn ngẩng lên tiếp lời: “Phải giải thích như nào cô mới chịu hiểu? Tôi… không cố ý… không có ý chỉ trích cách hành xử…” 

Trình Dã dừng lại, ánh mắt xuất hiện vài tia bối rối, trông dáng vẻ đang rất khổ sở sắp xếp câu chữ sao cho mạch lạc: “Ý tôi là cô không cần phải xin lỗi tôi bởi cô chẳng làm gì sai cả, hiểu không hả?” 

Hiểu. Đương nhiên là Vương Ương hiểu lòng tốt của hắn, nhưng thú thật, cô đang không biết phải tiếp tục đối diện làm sao. 

Từ nhỏ đến lớn, sống trong vòng nôi của cái gia đình nhỏ khốn nạn ấy, thứ chèn ép và đè nén cảm xúc của Vương Ương chính là nỗi sợ hãi. Sợ mình làm sai. Sợ bị ghét bỏ. Dần dà tiềm thức cô nảy sinh ra ý niệm không ngừng phủ nhận bản thân, cho rằng mọi lỗi lầm đều do mình gây ra. Và cô cứ mệt nhoài đi tìm cảm giác tồn tại bằng cách cố gắng lấy lòng người khác… 

“Tôi hiểu mà, cảm ơn cậu.” – Giọng nói nhỏ nhẹ của Vương Ương hơi ngân lên một chút, sau đó liền trầm lặng trở lại. Nhưng chưa đầy một phút, cô lại quen miệng mà thốt ra hai từ “cảm ơn” thêm lần nữa. 

Trình Dã “ờ” một tiếng đầy thờ ơ, mắt nhắm hờ có vẻ hơi thất vọng. 

Vương Ương ngơ ngác nhìn hắn, tự hỏi có phải mình lại nói sai gì không. 

May mắn thay, vào lúc đó, nhân viên phục vụ  đưa lên một nồi cá lớn đang sôi sùng sục. Nhiệt nóng lập tức truyền khắp chiếc bàn nguội trơ, gây ra những tiếng kêu “răng rắc”. Khói bốc lên nghi ngút, làm mờ khoảng không phía trước. Việc chẳng còn nhìn rõ mặt đối phương như thế này khiến Vương Ương thở phào nhẹ nhõm. 

Trình Dã cũng không tiếp tục với chủ đề kia nữa, hắn tập trung vào thưởng thức các món ăn. Động tác thoăn thoắt gắp vài đũa thịt cá cho vào miệng, chốc chốc lại nhăn nhó vì thức ăn nóng hổi. Dáng vẻ ấy của hắn thật giống với một đứa trẻ! 

Món cá của nhà hàng rất biết cách chiều chuộng lòng người, giá cả phải chăng, hình thức tuy đơn giản nhưng hương vị thì trên cả tuyệt vời. Một kẻ không biết ăn cay như Vương Ương cũng chẳng thể ngừng đũa. Cứ như thế, hai con ma đói càng quét hết đĩa này sang bát nọ.   

Khi bước ra khỏi nhà hàng, họ gần như đã no căng bụng. 

Trình Dã ngậm một que tăm trong miệng, hết xoay nó qua trái lại tinh nghịch đưa qua phải. Dưới màn đêm dần buông, mái tóc hoe vàng của hắn càng thêm phần nổi bật, mi mắt rũ xuống, cả gương mặt lập tức toát lên một vẻ nguy hiểm lạnh lùng. Vương Ương đứng bên cạnh, nhìn hai người tựa hồ cô gái ngốc nghếch và chàng trai lưu manh. 

Trình Dã ngó vào điện thoại của mình, thấy vẫn còn sớm, hắn nghiêng đầu hỏi Vương Ương: “Này nhóc con, giờ chúng ta đi đâu?” 

Vương Ương lắc lắc đầu, mím môi do dự một hồi, cuối cùng nói ra những nghi hoặc trong lòng bấy lâu nay: “Sao cậu cứ gọi tôi là nhón con hoài thế, tôi hơn cậu tận hai tuổi cơ mà.” 

“Rồi, rồi, tôi biết rồi.” – Trình Dã nhổ que tăm ra, đặt tay chạm đỉnh đầu Vương Ương, từ từ đưa sang người mình như đang làm một phép đo: “Nhưng chiều cao của cô khiêm tốn quá, nhìn sao vẫn giống học sinh cấp hai, tôi nghĩ gọi là nhóc con vẫn tự nhiên hơn.” 

Vương Ương đến chịu với hắn, nhìn hắn đang cười mình, vô tình để lộ ra hai cái răng hổ rất duyên. Thôi vậy, chấp làm chi. 

“Này cô nhóc, đi, tôi dắt cô đi xem thành phố về đêm là như thế nào.” – Nói đoạn, Trình Dã vòng tay qua cổ Vương Ương tạo thành hình móc câu, gần như ghìm đầu cô về phía trước. 

Vương Ương thực sự vẫn chưa quen với cách đối xử vô tư của Trình Dã, nội tâm gào thét kêu đau, vẻ ngoài lại chẳng hề bất mãn, đúng kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng. Lúc này cô đang cố gắng hết sức dùng đôi chân ngắn của mình bắt kịp với tiến độ sải bước của hắn, để tránh thảm cảnh bị kéo lê đầu như hôm trước. Chà, nghĩ lại vẫn còn sợ! 

Trình Dã đưa Vương Ương đi dạo quanh một lúc lâu, sau đó rẽ vào con hẻm ngầm có mặt tiền xập xệ, tồi tàn. Trái tim của Vương Ương thắt lại, đầu óc cô biến thành một thước phim quay chậm, bao nhiêu hình ảnh ấn tượng cứ liên tục xẹt qua: Ngay khi cánh cửa kia mở ra, sẽ xuất hiện vô số tên đàn ông hung tợn, mặt mày đầy sẹo, mỗi người châm một điếu thuốc, khói đánh phù vào bóng tối, phủ phê đến cay xè mắt, và còn có vài cô gái ăn mặc thiếu vải lả lướt tới lui. 

Vương Ương giấu đi nỗi lo lắng, lặng lẽ theo chân Trình Dã len qua khung cửa nhỏ xập xệ và hành lang dài cũ kỹ, cuối cùng khi đẩy cánh cửa có hình dạng hao hao như trụ cứu hỏa ra, bên tai liền vang lên tiếng nhạc rock sôi động. 

Trong này rất rộng và đông nhưng không mù mịt khói thuốc như những gì Vương Ương mường tượng, ngược lại trang hoàng vô cùng lộng lẫy. 

(21) 

Tường và trần phủ một màu xanh lam đậm, sàn gỗ nâu sẫm, trên vách treo nhiều tấm áp phích cổ, ánh đèn vàng vừa ấm áp vừa trang nhã; bàn, ghế  và quầy bar đơn giản là những khúc gỗ đỏ hãy còn thô mộc nhưng đậm chất riêng. Trên đó, các nam nữ thanh niên tụm năm tụm bảy đến đông nghẹt. Nhân viên phục vụ tới tới lui lui với những chiếc khay trên tay, họ ăn mặc hệt như một cộng đồng tín đồ thời trang hippie (*) của thập niên 80. 

(*) Hippie: Là phong cách thời trang đề cao sự phóng khoáng và tự do, pha lẫn chút kỳ quặc, hoang dại, bí ẩn – dây mơ rễ má với phong cách Punk rock từng đề cập trước đó, thể hiện qua những thiết kế ghép vải, nghệ thuật thêu thủ công, quần jeans ống loe, váy maxi, áo ghi – lê, tua rua, chuỗi hạt hẹt, băng đô… 

Ngoài ra còn có một sân khấu nhỏ cạnh tường, làm chủ nơi ấy là cô gái diện bộ trang phục vô cùng độc đáo, đang cất cao giọng hát; xa xa lấp ló vài bàn bi – a và vài sòng bạc. Đều chật ních người. 

Vương Ương lúng túng nhìn quanh, cô chưa bao giờ đến nơi nào nhộn nhịp như thế  nên không khỏi tò mò thì thào bên tai Trình Dã: “Đây là quán bar à?” 

Nhạc quá lớn, Trình Dã không thể nghe được những gì cô nói, thành ra phải vừa cúi xuống vừa hỏi lại: “Sao cơ?” 

Cùng lúc đó Vương Ương định kiễng chân lên nói chuyện với hắn, suýt nữa đã môi chạm môi. Cả hai nhất thời thu mình lại, Vương Ương vì quá bất ngờ, mất thế đi lùi hai bước và chẳng may đụng phải người đằng sau. 

“Á, làm gì vậy!” – Hẳn là bị va đập mạnh nên trong giọng nói của cô gái kia có đến sáu bảy phần cáu giận. 

Vương Ương vội xoay người, vẻ nhún nhường: “Xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý ạ, cô có…” 

Lời đang nói bỗng bị nghẹn lại nơi cổ họng khi Vương Ương nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía sau cô ấy: Phạm Tử Chử. 

Sững sờ. Choáng váng. Từng cung bậc cảm xúc ấy diễn ra rất nhanh khiến đầu óc Vương Ương quay cuồng điên đảo. Không ngờ lại tình cờ gặp được Phạm Tử Chử ở đây. Nói gì bây giờ, có nên đi qua chào hỏi một tiếng? Nhưng anh ta hoàn toàn không biết cô… 

Cô gái vừa bị đụng trúng thấy ánh mắt của Vương Ương cứ dán vào người Phạm Tử Chử, càng thêm tức giận, bất ngờ vung tay đẩy Vương Ương ra: “Mù rồi à!” 

Chưa có sự phòng bị, Vương Ương liền loạng choạng ngã về sau. May nhờ có Trình Dã nhanh tay đỡ lấy, nếu không cô đã té ngã rồi. 

Trình Dã có chút sôi máu: “Lý lẽ không nói, lại muốn động tay động chân à!” 

Vương Ương cuối cùng cũng ổn định tinh thần, kéo kéo chóp áo Trình Dã: “Tôi không sao. Xin lỗi cô, vừa rồi là tôi đã không nhìn trước ngó sau.” 

Phạm Tử Chử cũng xen vào: “Yên Ninh à, bỏ qua đi.” 

Vương Ương chạm phải ánh mắt của Phạm Tử Chử, anh ta liền nở một nụ cười lịch sự. Phút chốc, má cô đỏ bừng. Yên Ninh đanh đá nhìn trừng trừng vào Vương Ương, vẻ cực kỳ cáu giận. Cô ta ghét cay ghét đắng thứ đàn bà bề ngoài giả bộ yếu đuối này! Con khốn “trà xanh”! Cô ta cho rằng vừa rồi mình không hề dùng sức đẩy, chắc chắn là Vương Ương đang diễn! 

“Nhìn gì mà nhìn! Ha, bộ chưa từng thấy qua đàn ông sao!” – Yên Ninh miệng thì đang mắng mỏ không ngừng, tay thì lôi kéo Phạm Tử Chử rời đi. 

Trình Dã sôi máu từ nãy đến giờ, nhưng Yên Ninh thân là phái yếu, hắn chẳng thể làm gì khác ngoài ôm cục tức vào người, cứ chôn chân tại chỗ nhìn chằm chằm cô ta. 

Thấy hắn như vậy, Vương Ương vội vàng xoa dịu: “Được rồi, cậu đừng nóng nảy làm gì, cứ mặc kệ cô ấy đi.” 

Trình Dã nghi hoặc nhìn Vương Ương: “Nhóc không tức giận sao?” 

“Giận chứ.” 

Trình Dã cúi thấp, dò xét từng li từng tí một biểu cảm trên gương mặt của Vương Ương: “Cô như này mà bảo là đang tức giận? Dáng vẻ cáu bực của cô đây sao?” 

Vương Ương trơ mắt nhìn Trình Dã, nhất thời không nói nên lời. Ánh mắt hắn cũng lướt qua người cô một cái, sau đó đứng thẳng dậy, sắc mặt hơi khó coi, thản nhiên tìm nơi có bàn trống ngồi xuống, không thèm nói chuyện với cô nữa. 

Vương Ương rón rén đi tới, ngồi đối diện Trình Dã, khẽ nhìn trộm hắn mấy lần, trong lòng lo lắng khôn nguôi nhưng vẫn chưa biết cất lời làm sao để giảm bớt bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng này. 

Thêm "Ethuvien" khi tìm truyện trên google để ủng hộ Editor bạn nhé <3!