Tinh hà là tình yêu cũng là người - Chương 17

(44) 

[Phần 1] 

Vương Ương đứng trong phòng tắm, vòi hoa sen phía trên có chút hỏng, nước chảy ra không liên tục, nhiệt độ không ổn định, cô bị nước xối thình lình vào người làm cho giật mình, vội vàng tắt đi, lau khô người rồi mặc quần áo vào, chỉ riêng mái tóc ngắn thì vẫn còn ướt sũng dính vào mặt. 

Vừa lau tóc, cô vừa ngồi trên ghế sô pha bật TV lên. Đó là một cái ti vi cổ lỗ sĩ được chủ nhà để lại, độ phân giải không cao, tuổi thọ cũng gần giống như căn nhà này, khoảng mười mấy năm trước. 

Vương Ương cúi đầu, dùng khăn lông lau tóc, trên tivi đang chiếu một chương trình hài, tình cờ xuất hiện nam diễn viên nói chuyện phiếm mà cô thích. Hai diễn viên hài mũm mĩm đang quăng miếng, và Vương Ương vô thức bị cuốn theo. Những tiếng động nhỏ dần lấp đầy căn phòng tĩnh mịch. 

Ngồi lâu có chút nóng, sau gáy Vương Ương toát ra lớp mồ hôi mỏng, vì là vừa mới tắm xong, mồ hôi cũng không rít, sảng khoái như dòng nước mát. 

Cô cúi người bật quạt, tiếng quạt máy kêu ro ro và Vương Ương bắt đầu làm việc. 

Giữa chừng, có tiếng gõ cửa. Vương Ương xỏ dép lê đi ra phía cửa, trước hết cẩn thận mở kẽ hở, thò mắt nhìn người bên ngoài. 

Là Trình Dã. 

Vương Ương cười tươi mở cửa. 

“Sao cậu lại ở đây?” 

Trình Dã vẫn mặc bộ quần áo anh mặc lúc ăn trưa, dựa vào tay vịn cầu thang, trong tay cầm một túi ni lông cỡ vừa, mái tóc vàng xoăn rối bù trên đầu. 

Hắn cúi đầu nhìn trái nhìn phải, ngập ngừng nói: “À, lúc nãy tôi muốn ăn kem đậu đỏ nên đi mua một ít, nhưng lỡ mua nhiều quá, vừa vặn cách nhà cô không xa. Vì vậy, tôi mang qua đây để hỏi xem cô có muốn ăn cùng hay không?” 

Vương Ương vén mái phần tóc ướt dính trên mặt ra sau tai, gật đầu với một nụ cười, bước sang một bên và ra hiệu cho Trình Dã đi vào. Trình Dã dựa vào lan can, cụp mắt xuống, vẻ mặt chồng chất suy tư. 

“Trình Dã?” Vương Ương rụt rè gọi. 

“À…” Trình Dã trả lời, chậm rãi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Vương Ương, tựa hồ không hiểu Vương Ương tại sao gọi hắn. 

“Vào đi.” 

“Được” Trình Dã đáp, nhưng cũng không nhúc nhích, một lúc sau mới chậm rãi đứng thẳng đi vào nhà. 

Vương Ương đóng cửa lại. Cô đi theo Trình Dã tới ngồi ở trên sô pha, hắn cư xử có chút lạ, ngây người ngồi ở trên sô pha trong khi tay còn cầm túi nhựa, không biết đang suy nghĩ gì. 

“Trình Dã, cậu sao vậy?” Vương Ương có chút lo lắng. 

Trình Dã định thần lại, mỉm cười với Vương Ương, không trả lời, mở túi nhựa và lấy những hộp kem bên trong ra, chất đầy chiếc bàn trà nhỏ. Hắn mở hai hộp và đưa cho Vương Ương một hộp. Vương Ương nhận lấy cũng không ăn liền, có chút không hiểu nhìn hắn: “Trình Dã, cậu không sao thật chứ?” 

[Phần 2] 

Cầm hộp kem trên tay, hắn ăn từng miếng một, mắt dán vào tivi như đang mải mê xem nhưng rõ là ánh mắt đang vô hồn. Hắn chầm chậm chìm vào thế giới của riêng mình. 

Vương Ương nhìn Trình Dã một lúc rồi cũng bắt đầu thưởng thức hộp kem trên tay. Vì Trình Dã không muốn nói về nó nên cô đã không hỏi nữa. Cô múc một thìa đầy ắp nhân đậu đỏ được phủ lớp dày trên kem lạnh. Kem mịn và mềm, đậu đỏ dẻo và bùi, hòa quyện vào nhau tạo ra vị ngọt và mát vô cùng tuyệt vời. 

Chiếc quạt xoay ro ro qua lại, thổi từ bên trái ghế sô pha sang bên phải, khẽ làm đung đưa tà váy của Vương Ương, nghệ sĩ hài mũm mĩm trên chiếc TV kiểu cũ đang trưng ra biểu cảm hài hước, tiếng người đi dạo trong xóm trọ cứ theo từng cơn oi ả của gió mùa hè thổi qua khung cửa sổ, vào tận căn phòng của này. Trình Dã và Vương Ương ngồi cạnh nhau. Yên tĩnh mà lại rôm rả lạ thường. 

Trình Dã ăn lần lượt hết hộp này đến hộp khác, không dừng lại cho đến khi nhận ra bụng mình như sắp hóa băng. Khi trong lòng cảm thấy buồn bã, cô đơn, con người ta thường có xu hướng tìm đến đồ ngọt, cho vào miệng và lắp đầy bụng, như thể nếu làm vậy thì nỗi buồn bã, cô đơn sẽ không tài nào rò rỉ ra ngoài được nữa. 

Trình Dã nghiêng người về sau, tựa hẳn vào ghế sô pha, cuộc điện thoại của Hạ Mỹ Quyên gần như đã cào xé da thịt hắn, hắn máu me đầm đìa tìm đến Vương Ương chẳng khác nào tìm đến liều thuốc chữa lành của bản thân và cuối cùng cũng cảm thấy chút hơi ấm từ nơi đó. 

Trình Dã lặng lẽ nghiêng sang một bên, vai hắn chạm vào vai Vương Ương. Vương Ương đang chú tâm vào sự khác thường của Trình Dã, nhạy bén cảm nhận được hắn đến gần, cô không nhúc nhích, cứ vậy mà lặng lẽ trở thành điểm tựa cho hắn. 

Chương trình truyền hình trên TV đã kết thúc, quảng cáo bắt đầu được phát sóng. Trình Dã lấy lại bình tĩnh, muốn phá vỡ bầu không khí im lặng mà hắn mang tới, liền bắt đầu chuyển chủ đề: “Cô đã tìm được công việc mới chưa? 

“Tin tuyển dụng thì rất nhiều, tôi đang chú ý đến một khách sạn tuyển dụng quầy lễ tân, và tôi muốn đến đó phỏng vấn xin việc vào ngày mai.” 

“Khách sạn? Nhân viên lễ tân? Tại sao cô lại tìm loại công việc này?” Trình Dã có chút sốc, hắn vốn tưởng rằng Vương Ương lúc trước làm bồi bàn vì cô vừa mới bỏ nhà đi bụi, đang cần gấp một công việc tạm thời, nay đã ổn định mọi thứ nên cô sẽ quay về với công việc bình thường theo đúng sở trường. 

“Cô vẽ đẹp như vậy, chẳng phải sẽ tìm những công việc liên quan sao? Nghe nói họa sĩ vẽ tranh minh họa kiếm rất nhiều tiền mà?” 

“Cái đó… Tôi không làm được, tôi chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, sẽ chẳng nơi nào nhận một kẻ trình độ thấp bé như vậy cả, thành ra tôi chỉ có thể tìm những công việc như thế này.” 

“Nhưng bức tranh lần trước được cô vẽ tặng. Bạn bè của tôi xem qua, ai nấy cũng đều trầm trồ thán phục…” 

Vương Ương mím môi, nở nụ cười gượng gạo, giống như đóa hoa cuối cùng trên cành vào cuối mùa xuân, một đóa hoa nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống: “Không được, thực sự không được, thú thật, tôi cũng chưa từng được học qua một lớp vẽ bài bản nào cả.” 

Trình Dã cố gắng động viên: “Điều đó cũng chẳng sao cả, tôi thật sự cảm thấy thiên phú của cô rất tốt.” 

Vương Ương lắc đầu không nói nữa, hai tay liên tục xoa xoa đầu gối, bả vai co rụt lại. Trình Dã lặng lẽ nhìn Vương Ương, do dự một lúc, hắn quyết định không nên tiếp tục chủ đề này để tránh lại vô tình gây khó dễ cho Vương Ương. 

______________ 

(45) 

Âm thanh từ chương trình quảng cáo thuốc và rượu trên TV rôm rả khắp phòng, Vương Ương ngồi thu mình im lặng, Trình Dã cúi đầu nhìn cô, hai người lâm vào một khoảng trống khó xử. 

“Ừm… ngày mai mấy giờ thì tôi đến đón cô được?” 

“Lúc nào cũng được, tùy cậu.” Vương Ương ngẩng đầu cười nịnh nọt. 

“Vậy ngày mai 17h00 tôi qua.” 

“Ừm.” Vương Ương gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện quan trọng: “Ngày mốt cậu thi đại học rồi nhỉ?” 

“À…” Nhìn vào ngày tháng trên điện thoại di động, Trình Dã chợt nhận ra: “Ừ! Ngày mốt tôi sẽ thi đại học.” Nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng trống rỗng: “Không sao đâu, chuyện thi cử tới đâu thì tới, làm được bài thì tốt mà tạch cũng chẳng sao cả.” 

Vương Ương trợn to hai mắt, giống như con cá vàng nhỏ. Cô vốn rất ghen tị với tính cách tự do tự tại của Trình Dã, song, đôi khi cô ấy tự hỏi liệu hắn có đang quá thoải mái, dễ dãi với chính mình hay không. 

Trình Dã dùng ngón tay búng nhẹ vào trán của Vương Ương, cười nói: “Được rồi, đừng trợn mắt lên, vừa rồi tôi ăn kem nhiều quá, đồ lạnh làm bụng tôi đau, giờ tự nhiên lại đói cồn cào, thế nên là đã đến giờ ăn rồi!” 

“Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi?” 

“Không muốn.” Trình Dã cự tuyệt: “Chúng ta ăn ở nhà đi, tôi muốn ăn mỳ trứng cà chua cô làm.” 

“Mỳ trứng cà chua…” sắc mặt Vương Ương chợt tái nhợt, cô vẫn nhớ lần trước cho dù phục vụ món đó như thế nào chăng nữa, Trình Dã cũng nhất quyết không chịu. 

Trình Dã cũng đang nghĩ về những gì đã xảy ra lần trước, hắn nhe răng cười, lộ ra chiếc răng hổ nhỏ: “Lần trước là do tôi say bí tỉ, lần này tôi nhất định sẽ ăn thật ngon.” 

Vương Ương thở phào, gật đầu đáp ứng, đi vào bếp để nấu bữa tối đơn giản. Trình Dã cũng lẽo đẽo theo sau, giống như một con chó mặt xệ quấn quýt quanh Vương Ương, khi Vương Ương đang đun nước, ánh mắt của hắn suýt nữa đã rơi xuống người cô. Vương Ương có chút không thoải mái, gian bếp thì nhỏ, Trình Dã lại cao lớn, khiến cho toàn bộ gian bếp trở nên chật kín. 

“Trình Dã… sao cậu không ra ngoài đợi đi.” 

“Không muốn, tôi muốn xem cô nấu mì.” Trình Dã từ chối. 

Vương Ương không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Trình Dã bám đuôi, mặc kệ hắn mà tập trung nấu mì. Trình Dã đang chăm chú ngó nghiêng, điện thoại đột nhiên reo vài lần, là thông báo WeChat. Hắn lấy ra xem, là tin nhắn của A Như. Ban đầu Trình Dã không định đọc, nhưng hắn liếc nhìn chiếc cổ mảnh khảnh đang rũ xuống của Vương Ương, trong lòng liền dao động, chấp nhận mở tin nhắn WeChat của A Như. 

Cô ta đã gửi hai bức ảnh tự sướng với trang phục toàn thân kèm theo một câu hỏi. 

[Ngày mai tôi mặc bộ nào thì sẽ hợp đây?] 

[Tùy cô.] 

Trình Dã trả lời và cất điện thoại đi. 

Vương Ương nhẹ nhàng đập hai quả trứng gà vào nồi nước sôi, mi mắt rủ xuống, hơi cau mày. Vừa rồi khi quay người lấy trứng, cô vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của Trình Dã. Hắn và A Như… thì ra đã tiến triển như vậy rồi… 

Trứng được khuấy qua khuấy lại trong nồi vài lần để cô đặc lại thành những miếng nhỏ, cà chua đã trở nên mềm. Vương Ương dùng đũa nhẹ nhàng đảo đều, như thể muốn khuấy tan một bí mật đau buồn nào đó mà mình vừa vô tình nhìn thấy. 

Tay đút túi, Trình Dã đứng đó quan sát Vương Ương nấu mì, tóc vàng óng hơi dài, rũ xuống che cả đôi mắt. Hắn không nhúc nhích, không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng yên, nhưng lại khiến cho Vương Ương thấy bản thân không thở nổi. 

_________________ 

(46) 

[Phần 1] 

Mì được trụng trong cái nồi lớn, hơi nóng sôi sùng sục từ từ bốc lên làm mờ đi đôi mắt đang lim dim của Vương Ương, cô múc từng chút mì vào bát súp trứng cà chua, Trình Dã đưa tay bưng phụ 2 bát mì ra bàn ăn. Vương Ương yên lặng đi theo phía sau, mới đi được hai bước, cánh cửa chính đột nhiên bị ai đó đập mạnh. 

Cả Vương Ương và Trình Dã đều giật mình sửng sốt. Vương Ương liếc nhìn Trình Dã một cái rồi vội chạy đi mở cửa, tựa hồ người bên ngoài đang cực kỳ vội vã và tức giận, họ vẫn tiếp tục đập cửa chống trộm rầm rầm. 

\Vương Ương cầm tay nắm cửa đẩy nhẹ, còn chưa kịp hỏi: “Ai vậy?” cửa đã bị người từ bên ngoài kéo mạnh. Khuôn mặt luôn tràn ngập sự oán giận và bất mãn của Lý Xuân Mai xuất hiện trước mắt Vương Ương. Sự kinh hãi trong lòng Vương Ương còn chưa kịp bộc phát, Lý Xuân Mai đã đẩy hai cái, khiến cô loạng choạng lùi lại. Lý Xuân Mai chen chân bước vào căn phòng cùng với Vương Bảo Trân, và ngay lập tức nhìn thấy Trình Dã trên tay đang bưng bát mì. 

“Bảo Trân, kẻ mà con nói chính là thằng hỗn đản kia sao!” Lý Xuân Mai nhướng mày, chỉ thẳng mặt Trình Dã. 

Trình Dã đặt bát mì xuống bàn trà, sau đó đứng thẳng, nhìn Lý Xuân Mai một cách vô cảm. 

Vương Ương theo bản năng hướng về Trình Dã, chân chuyển động hai bước, rồi bất giác dừng lại, xoay người hướng về phía Lý Xuân Mai, nhưng lại có ý tránh mặt sang một bên, sợ hãi cất lời: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” 

“Sao, tao không được đến! Nếu tao còn không đến, thì chắc mày còn có gan đảo lộn luôn cả đất trời!” Khuôn mặt của Lý Xuân Mai như dài thêm ra, đôi lông mày thưa thớt giống như hai con dao nhỏ dựng thẳng lên, trực tiếp đâm vào trái tim của Vương Ương. 

Vương Bảo Trân giữ cánh tay của Lý Xuân Mai, nhìn Trình Dã, sau đó nhìn Vương Ương, và nói quá lên: “Ồ, hai người đang sống cùng nhau sao! Vương Ương, đứa em gái nhỏ này, tại sao mày dám cả gan sống vô phép tắc như vậy chứ?” 

Vương Ương đứng ở nơi đó, nhưng lại cảm thấy kiệt sức, toàn thân sụp đổ: “Bọn em không có sống chung, đây là bạn của em, cậu ấy tới chơi thôi.” 

“Được rồi! Đừng nói dối nữa! Chúng ta đều thấy rồi! Mày… đến nửa lời cũng chẳng thể tin nổi! Tao thật không biết nuôi mày lớn như vậy có ích lợi gì chứ, mày không chịu vào đại học, mày Vô dụng đến mức khiến cả nhà chúng ta đều chẳng thể ngẩng cao đầu. Chậc, dẹp chuyện đó sang một bên, bây giờ mày còn làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, mày muốn tao ăn nói sao với cha mày đây, hả!” – Lý Xuân Mai mắng to, tay đấm vào ngực. vẻ mặt đau khổ của bà ta hơi buồn cười. 

“Con không có. Con không làm thế.” Lời phản bác của Vương Ương lọt thỏm vào lời buộc tội đanh thép của Lý Xuân Mai, giống như cỏ dại không thể mọc lên trong cơn bão giông. Trình Dã đứng đó với vẻ mặt khó coi, do dự chẳng biết có nên tiến lên ngăn cản hay không, không giống những kẻ lúc trước, đây là mẹ của Vương Ương, hắn có chút lo lắng nếu hắn gây mâu thuẫn với bà ta, nó chỉ tổ rước về nhiều rắc rối hơn cho Vương Ương. 

“Cháu chỉ là tới thăm Vương Ương, sẵn tiện ăn cùng bữa cơm, cháu không sống cùng Vương Ương ở chỗ này, cả hai chỉ là bạn bè thôi.” Trình Dã không nhịn được xen vào nói. 

Câu này lập tức chọc trúng tổ ong vò vẽ. 

Lý Xuân Mai tựa hồ tìm được chỗ ngứa, mắng xối xả: “Thằng nhãi ranh, tao còn chưa hỏi chuyện mày! Mày còn dám cãi ngang! Mày là cái thá gì chứ! Cả gan nhúng tay vào chuyện của gia đình tao. Lần trước mày dọa đánh con gái, con rể của tao, tao còn chưa tính sổ xong với mày đâu!” 

“Mẹ!” Vương Ương lớn giọng ngắt lời Lý Xuân Mai. 

Còn Trình Dã chỉ biết đứng như trời trồng. 

[Phần 2] 

Khung cảnh hỗn loạn dồn dập khiến Vương Ương càng thêm sợ hãi, cô sợ Trình Dã nhìn thấy dáng vẻ khốn đốn khổ sở của mình, cô cũng sợ Trình Dã sẽ gặp rắc rối với Lý Xuân Mai. Vương Ương sợ mối quan hệ giữa cô với Trình Dã sẽ rạn nứt bởi những điều tai hại như thế. 

“Mẹ, mẹ đừng làm loạn, đây thật sự chỉ là bạn của con. Trình Dã này, cậu đi trước đi, lát nữa tôi đến tìm cậu sau.” Vương Ương cúi đầu nói với Trình Dã, không dám nhìn vào mắt hắn. 

Trình Dã cau mày, ngay khi hắn định rời đi, Lý Xuân Mai đột nhiên kéo mạnh Vương Ương: “Mày định làm gì! Hôm nay phải nói rõ ràng ở đây! Chuyện của anh rể mày còn chưa xong đâu! Nhất định phải bắt thằng nhãi này xin lỗi anh rể mày thật đàng hoàng mới được, hơn nữa, mày phải cắt đứt quan hệ với nó trước mặt tao! Sau đó cùng chúng ta về nhà!” 

“Mẹ cứ từ từ nghe con nói, được rồi, thật sự chuyện không liên quan gì đến cậu ấy, để cậu ấy đi đi.” Vương Ương nói, thanh âm càng lúc càng lớn, nhưng trong lòng lại rối bời đến lạ. 

Vương Bảo Trân nghe thấy thế liền không vui: “Vương Ương, mày bị sao vậy? Không liên quan gì đến nó ư! Thằng ấy không phải đã đánh anh rể của mày sao! Sao mày dám binh nó mà chĩa gai nhọn về phía gia đình như vậy hả! Mẹ à, Vương Ương em ấy chẳng quan tâm gì đến gia đình chúng ta cả!” 

“Đồ bất hiếu! Càng ngày càng quá quắt!” – Hai tiếng “chát” đau điếng vang lên, cánh tay Vương Ương lập tức đỏ bừng. 

Trình Dã không thể chịu đựng được nữa, đôi mắt hắn đỏ hoe vì kìm nén, hắn lao lên phía trước, kéo Vương Ương ra sau mình: “Nếu còn điều gì muốn nói thì dì nói nhanh lên, đừng có làm như vậy!” – Giọng nói của hắn khản đặc, biểu tình vô cùng tức giận. 

“Mẹ! Nhìn đi, nhìn đi! Con nói rồi mà! Mẹ chỉ vừa cảnh cáo thôi mà đã thành ra thế rồi!” Vương Bảo Trân kích động nói, đồng thời hai tay múa may, như thể  đã phát hiện ra một sự việc động trời nào đó. 

“Được rồi, mày, Vương Ương, mày cứng đầu như vậy, ngay cả người mẹ này cũng không nói được đúng không? Ba mày nói đúng! Mày là bạch nhãn lang, đồ bất hiếu!” 

Vương Ương nhắm chặt mắt lại, cảm giác ngột ngạt như nước biển tràn vào người: “Mẹ, đừng như vậy, làm ơn đi… mẹ có thể nghe con giải thích không!?!” 

Lý Xuân Mai cáu kỉnh, hếch cằm lên, tiếp tục đay nghiến: “Tao vất vả nuôi mày hai mươi năm, còn mày thì sao, mày lúc nào cũng chỉ biết chọc giận tao! Nếu sớm biết sẽ sinh ra một đứa con gái hư đốn như mày thì hẳn tao đã bóp mũi cho mày chết quách đi từ hai mươi năm trước rồi!” 

Trình Dã nắm chặt cổ tay Vương Ương, toàn thân phẫn nộ khiến cả cánh tay gân xanh đều nổi lên, giống như quả bong bóng sắp nổ tung. Cuối cùng hắn cũng biết tại sao tính cách của Vương Ương luôn luôn phục tùng, không ai có thể chê cười một gia đình như vậy ở gian hàng. 

“Dì à, cháu xin phép gọi ‘dì’ một cách kính cẩn như vậy là vì Vương Ương, cho nên dì đừng buông những lời nhục mạ kiểu đó nữa, dì một mực kết luận vậy là có ý gì? Mối quan hệ giữa cháu với Vương Ương hoàn toàn trong sạch, cả hai chỉ là bạn bè bình thường, xin dì hãy kiêng nể một chút.” – Trình Dã đã cố gắng hết sức để tỏ ra lịch sự, nhưng đối với Lý Xuân Mai cũng chỉ như nước đổ đầu vịt. 

“Tao mặc kệ mày là cái thá gì, dù sao đi nữa mày cũng từng đánh người, nếu như không giải quyết ổn thỏa chuyện này, tao liền báo cảnh sát, để cảnh sát bắt mày, thằng hỗn đản ạ! Còn mày, Vương Ương, nếu như mày ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, chân thành xin lỗi anh rể, đồng thời cắt đứt quan hệ với tên hỗn đản này, thì may ra tao mới có thể tha thứ cho mày!” 

Thêm "Ethuvien" khi tìm truyện trên google để ủng hộ Editor bạn nhé <3!