Tinh hà là tình yêu cũng là người - Chương 19

(50) 

Trình Dã vốn đang rất khó chịu vì lời nói cợt nhả của A Như, nhìn thấy Vương Ương cố trốn tránh thế kia, hắn càng thêm tức giận, nói: “Vương Ương, thực ra A Như đối xử với cô như thế nào, cô nhất định phải rõ hơn ai hết, đúng chứ? Cô vẫn cảm thấy cô ta có nỗi khổ riêng sao?” 

Vương Ương cúi đầu, khóe môi khẽ mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. 

“Vương Ương, tôi biết rằng cô và A Như đã chơi thân với nhau từ nhỏ, nhưng đã là bạn bè thì càng không nên bỏ qua và che giấu điểm xấu của đối phương. Cô không được cố tình bỏ qua cảm xúc của bản thân mà lấy lòng cô ta chỉ vì muốn níu giữ một người bạn. Cô không cảm thấy mệt mỏi sao khi đang trong mối quan hệ như vậy?!? Và còn người nhà của cô nữa, cô nên tàn nhẫn hơn, dứt khoát trực tiếp cắt đứt mối quan hệ với bọn họ, cô…” 

“Trình Dã này.” Vương Ương đột nhiên ngắt lời hắn. 

Trình Dã ngừng nói, cau mày nhìn cô, chờ nghe cô nói gì, nhưng Vương Ương không nói nữa, cúi đầu, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Vương Ương trầm mặc hồi lâu, Trình Dã gần như mất kiên nhẫn mới mở miệng lần nữa, chậm rãi nói: “Thực ra, tôi biết cô muốn nói cái gì.” 

Vương Ương ngẩng đầu nhìn Trình Dã, mím chặt môi: “Nhưng mà, tôi chỉ có cô ấy là bạn thân, nếu để mất tình bạn này thì tôi không thể chịu được… Trình Dã, tôi thật sự không thể chịu được, không có cô ấy, tôi sẽ mãi một mình.” 

Chiếc quạt máy chậm rãi xoay qua lại, thổi rối tung mái tóc của Vương Ương khiến khuôn mặt cô trông thật tội nghiệp. Trình Dã đột nhiên cảm thấy như bị ai đó đấm mạnh vào tim, đau và nhức nhối. Vương Ương hôm nay đã phải chịu nhiều uất ức như vậy, cũng đủ khiến cô tủi thân, xấu hổ rồi. 

“Trình Dã, tôi biết mình thấp kém, hèn nhát, luôn cố gắng lấy lòng người khác. Tôi có rất nhiều khuyết điểm. Tôi hoàn toàn không thích bản thân mình như vậy. Thật sự, tôi rất ghét chính bản thân mình.” Vương Ương hơi nghiêng đầu, vẻ tự trách, đôi mắt lơ đãng vô định, đầy buồn bã. 

“Nhưng mà, tôi không biết nên làm thế nào, Trình Dã này, tôi thật sự không biết, hai mươi năm qua tôi đều sống như thế, cảm giác như bản thân bị chôn vùi ở một nơi tăm tối, dưới chân là đầm lầy, có đưa tay ra cầu cứu cũng vô ích, chẳng ai nắm lấy, tôi không biết nên đi về đâu, không biết nương tựa vào ai, chỉ biết đứng chôn chân bơ vơ ở đó. ” 

Trình Dã rất xót, hắn tiến lên vài bước, đến gần Vương Ương, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. Vương Ương ngước nhìn hắn,  từ đôi mắt to tròn của cô, nước mắt không kiềm được, tuôn rơi: “Có lúc tôi cảm thấy mình giống như chú cún nhỏ ngay cổng xóm trọ, suốt ngày bị xích, ăn đồ thừa, vô cớ bị đá, không bao giờ được người ta ôm ấp vuốt ve, có được cởi xích nó cũng không bỏ chạy, nó không dám ăn những thứ ngon vì vốn đã quen với cái khổ rồi, thậm chí nó còn cảm thấy chính nó quả thực không xứng đáng với những điều đẹp đẽ đó.” Vương Ương sụt sịt, rồi bất giác cười ha ha, vừa cười vừa rơi nước mắt: “Thực xin lỗi, những thứ năng lượng tiêu cực này không nên nói với cậu làm gì, thật lòng mà nói tôi rất biết ơn cậu, cảm ơn vì đã không ghét bỏ kẻ vô dụng như tôi, không phàn nàn về những rắc rối mà tôi mang tới, luôn giúp đỡ tôi, cảm ơn cậu, thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.” 

Trình Dã gần như bị nước mắt của Vương Ương làm cho ngạt thở, cổ họng run rẩy chẳng nói được lời nào. Vương Ương biết rất rõ A Như nghĩ về mình như thế nào và gia đình khốn nạn kia nghĩ về mình như thế nào. Cô ấy chỉ đang tự lừa dối mình mà thôi. Suốt cả một quãng thời gian dài. Phải, chính vì kiểu tự lừa dối bản thân này, đã khiến tâm hồn cô ấy hoàn toàn vỡ vụn khi bị Trình Dã nhìn thấu. 

“Tôi không có ý trách cậu, chỉ là tôi cảm thấy rằng cậu không đáng bị xúc phạm như vậy, đều tại tôi, tôi đã làm liên lụy cậu. Xin lỗi… Cậu không nên vì những lời tôi nói mà cảm thấy áy náy đâu. Tôi chỉ toàn đi mang rắc rối đến cho cậu, lẽ ra tôi không nên tiếp tục kết giao với cậu, nhưng tôi lại cứ cứng đầu làm điều đó.” Vương Ương khóc đến choáng váng không biết nói gì. Cô chỉ là cảm thấy trong ngực có một khối uất ức, nên muốn giãi bày một cách tuyệt vọng để trút bỏ những phiền muộn này. 

Trình Dã không thể chịu nổi sự ngột ngạt trong người nữa, đau đến mức con tim như bị xé nát, hắn cúi xuống, hai tay khoác lên vai Vương Ương, ôm chặt cô vào lòng: “Lại nói những điều ngu ngốc nữa rồi.” Hắn dịu dàng nói bên tai Vương Ương như đang an ủi, giọng nói khàn khàn có chút nghẹn ngào, trong thoáng chốc đánh tan tất cả những uất ức mà Vương Ương phải gánh chịu hôm nay. 

Như thể chỉ đợi có vậy, cô cũng duỗi tay ôm lấy Trình Dã, cuộn tròn trong lòng hắn. 

Khóc thật to. 

______________ 

(51) 

 Vương Ương khóc hồi lâu mới dần bình tĩnh trở lại, lúc này sự xấu hổ ngượng ngùng khiến cô vùi đầu vào trong ngực Trình Dã không dám ngẩng lên. Ban đầu Trình Dã chỉ cúi xuống ôm Vương Ương, còn hiện tại hắn đang quỳ xuống, ôm cô vào lòng, quỳ được một lúc, đầu gối của Trình Dã bắt đầu đau, nhưng hắn không muốn buông ra, cứ thế ôm Vương Ương đứng dậy một cách vụng về cứng nhắc. Giống như song sinh dính liền, hai người họ không biết đã dán vào nhau bao lâu, cô mới rời khỏi vòng tay hắn. Chân của Trình Dã đau điếng, tê cứng sau khi giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài. 

Hắn muốn nhảy dựng lên ngay lập tức, nhưng cũng bởi thể diện, hắn đành giả vờ tỏ vẻ bình thường, từ từ đứng dậy, mặc cho bắp chân bị chuột rút. Nước mắt trên mặt Vương Ương đều đã khô, vừa dụi mắt đứng dậy, cô vừa đi vào phòng vệ sinh: “Tôi đi rửa mặt trước đã.” 

Vương Ương vừa mới rời đi. Trình Dã lập tức bật dậy ngay tại chỗ, trực tiếp ngã xuống ghế sô pha, nhéo bắp chân của mình, vừa xoa bóp điên cuồng, vừa cười toe toét vì đau. 

Sau khi hắn mát xa vài lần, cửa phòng vệ sinh liền có động tĩnh, Trình Dã lại từ ghế sô pha nhảy dựng lên. Vương Ương đi ra. Trên mặt, nước đang nhỏ giọt, cô đi tới bên bàn trà lấy một ít khăn giấy lau khô. Đang lau giữa chừng, Vương Ương đột nhiên phát hiện mặt trước áo phông của Trình Dã bị ướt một mảng lớn, mặt cô bỗng đỏ bừng, vội vàng ném đống khăn giấy trong tay đi, lấy một ít khăn giấy mới để thấm khô áo phông cho Trình Dã. 

Kết quả, khi Vương Ương lau chiếc áo phông, có rất nhiều vụn khăn giấy ướt dính vào đó. 

“Cái này…” – Vương Ương cực kỳ xấu hổ, hai tay buông thõng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Trình Dã, không biết nên làm như thế nào. 

Mặt đối mặt với nhau, cả hai đột nhiên bật cười. Vương Ương thậm chí còn vô tình cười đến phọt cả nước mũi, vẻ mặt xấu hổ bỗng trở nên cứng đờ. Trình Dã lại được dịp cười ngặt nghẽo, rút ra một tờ khăn giấy lau nước mũi giúp cô. Vương Ương ngoan ngoãn đứng yên, da mặt dần dần đỏ lên, phồng rộp do hành động quá tay của hắn. Mà có lẽ hắn cũng chẳng hề hay biết mình đang gây ra chuyện gì. Cô ngượng ngùng nghiêng đầu mím môi, cười một cách ngượng ngùng. 

“Xin lỗi, vừa rồi làm vấy bẩn quần áo của cậu rồi.” 

“Không sao. Đừng buồn nữa, trước đây sống không vui vẻ cũng không sao, sau này chỉ cần sống thật hạnh phúc là được.” Trình Dã xúc động nói, giọng điệu đồng cảm và dịu dàng. 

Vương Ương gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn cậu.” 

Khi nãy lúc vừa lấy lại bình tĩnh cô vẫn còn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng hiện tại niềm vui đã quay trở về trên gương mặt kia, những tủi hờn đè nén trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng được giãi bày hết, toàn bộ cơ thể cô ấy trở nên thoải mái, nhẹ nhõm hơn nhiều. 

“Vậy tiếp theo cô định thế nào? Hiện tại địa chỉ đã bị lộ, mẹ cô sẽ lại mò tới làm loạn nếu như ta không mau chóng chuyển đi nơi khác đúng chứ?” 

“Ngặt nỗi tôi đã ký hợp đồng một năm ở đây, tiền đặt cọc sẽ không được hoàn lại nếu tôi hủy hợp đồng thuê nhà sớm, hiện tại tôi không có đủ tiền để tìm một chỗ ở mới.” 

“Nhưng nếu họ lại tới gây rối thì sao? Cứ báo cáo với chủ trọ hoài cũng chẳng phải là cách hay.” 

“Chuyện này…” – Vương Ương cau mày khổ sở: “Vậy… tôi nên làm sao đây?” 

Trình Dã liếm môi, một ý tưởng táo bạo vừa nảy ra trong đầu hắn. 

____________ 

(52) 

[Phần 1] 

Vương Ương kéo vali đứng trong phòng khách nhà Trình Dã nhưng cô vẫn chưa tỉnh hồn. Dưới sự thuyết phục của Trình Dã, ngay trong đêm đó cô đã xin chủ trọ hủy bỏ hợp đồng thuê nhà, bỏ luôn số tiền cọc không nhỏ, thu dọn hành lý chuyển đến căn hộ của hắn. Đó có phải là giải pháp tốt nhất chưa nhỉ? 

Cô xoay người muốn tiếp tục thương lượng chuyện này với Trình Dã, nhưng lại cảm thấy hiện tại cả hai đã ở đây cả rồi, nói ra những lời nghi hoặc kia quả thật không nên chút nào. Vương Ương vẫn đang đấu tranh tư tưởng, không biết nên nói hay là không… Trình Dã chẳng hề để ý đến vẻ mặt bối rối của cô, hắn phấn khích như một con chó vàng lớn, chạy khắp phòng để thay ga trải giường và chăn bông cho Vương Ương, dường như sau hắn có một chiếc đuôi đang vẫy. 

Vương Ương kéo vali vào phòng ngủ, muốn phụ một tay, lại chợt nhớ tới một chuyện trọng yếu: “Ừm… Trình Dã, nhà cậu hình như chỉ có một phòng ngủ và một cái giường. Tôi ngủ ở đây thì cậu sẽ ngủ ở đâu?” – Vương Ương nhìn hắn, biết hắn còn chưa nghĩ tới, không khỏi thở dài: “Thôi thì…” 

“Không được.” Trình Dã vội vàng ngắt lời Vương Ương: “Nhà thuê của cô đã không còn. Hiện tại cô còn nơi nào để đi chứ, cứ yên tâm sống ở đây cho đến khi cô tìm được chỗ ở mới, tôi có thể ngủ sô pha.” 

Vương Ương nhìn thân hình của Trình Dã lắc đầu: “Không được, ghế sô pha quá chật, tốt hơn là tôi nên tìm motel (*) ở tạm vài ngày…” 

(*) Motel được ghép bởi 2 từ trong tiếng anh là Motor và Hotel. Đây là một nơi lưu trú có kết cấu đơn giản, quy mô không quá lớn. Mô hình lưu trú này thường nằm bên cạnh các đường quốc lộ, dành cho những khách vãng lai dọc đường cần tìm chỗ nghỉ ngơi tạm thời. 

“Bây giờ cô chưa có việc làm, hơn nữa phải tiết kiệm tiền, ở motel vừa tốn kém vừa không an toàn cho con gái như cô.” Trình Dã bát bỏ ngay lập tức, trong lòng bắt đầu tự trách tại sao bản thân không chịu thuê một căn hộ hai phòng ngủ ngay từ đầu! 

“Nhưng mà…” Vương Ương vẫn cảm thấy Trình Dã ngủ trên sô pha thật không thích hợp. Trình Dã tiến lên vài bước và giật lấy chiếc vali từ tay cô, lớn giọng: “Tôi để cô sống ở đây cũng chẳng cảm thấy phiền, sao cô lại lo lắng nhiều đến vậy?” 

Hôm nay Vương Ương đã ôm Trình Dã mà khóc một trận đã đời, giờ đây đối diện với hắn, cô không còn sợ dáng vẻ hung giữ ấy nữa, trái lại nhìn biểu hiện đang nhăn nhó kia bỗng thấy có chút trẻ con, đáng yêu. 

Trình Dã xách va li chạy đến ghế sô pha, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm ngã người xuống: “Sao tôi không ngủ được chứ, nó vừa đàn hồi vừa êm ái, mới thoải mái làm sao!” 

Vương Ương bị sự trẻ con của Trình Dã làm cho bối rối. Hành động của hắn khiến cô phải bật cười: “Êm ái và thoải mái như vậy… tôi có thể ngủ ở đó không?” 

“Gì chứ! Chỗ thoải mái như vậy đương nhiên là của tôi!” Hắn ngồi trên ghế sofa như một con bạch tuộc: “Từ nay về sau đây sẽ là chỗ ngủ độc quyền của tôi.” 

Vương Ương cười lắc đầu, xua tan mối bận tâm cuối cùng trong lòng, cô đi đến lấy vali kéo vào phòng ngủ. Cả hai thu dọn xong đã hơn một giờ sáng. Họ không còn hơi sức để nói chuyện nữa, quyết định đi nghỉ ngơi theo như dự tính trước đó: Địa phận của ai người nấy về. 

Sáng hôm sau, mới bảy giờ hơn Vương Ương đã thức, định đi vào wc rửa mặt liền thấy Trình Dã nằm dài trên ghế sô pha, ngủ say, một chân buông thõng trên sàn, giẫm  tấm chăn tụt khỏi người. Cô đi tới nhẹ nhàng đắp chăn lại ngay ngắn cho hắn, muốn vào bếp nấu ăn, nhưng bởi vì là không gian bếp mở, sợ quấy rầy giấc ngủ của Trình Dã, nên do dự một chút rồi lại thôi, quyết định đi ra ngoài mua bữa sáng. Khu căn hộ nơi Trình Dã sống rất gần quảng trường trung tâm thành phố. Chợ buổi sáng bán đủ thứ, rất nhộn nhịp. Vương Ương đi loanh quanh mua bánh bao và sữa đậu nành, khi đi ngang qua quầy bánh ngọt, chợt nhớ Trình Dã cực kỳ mê đồ ngọt nên cô mua cho hắn mấy cái bánh sữa trứng. 

Khi Vương Ương cẩn thận bước vào cửa với bữa sáng trong tay, cô thấy Trình Dã đang định ra ngoài trong bộ dạng ngái ngủ, đầu tóc bù xù. Bắt gặp Vương Ương, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, khàn giọng lẩm bẩm: “Tôi tỉnh dậy thì thấy cửa phòng ngủ đã mở, bên trong không có ai, còn tưởng rằng cô đã chạy mất.” 

Vương Ương đung đưa bữa sáng trong tay, bật cười: “Tôi đi mua bữa sáng, cậu yên tâm, tôi đã đồng ý rồi mà rằng mình sẽ không lẳng lặng bỏ chạy cho đến khi tôi tìm được việc làm.” 

Trình Dã gật đầu với đôi mắt khép hờ, lững thững như một bóng ma đi vào phòng vệ sinh để tắm. Vương Ương gấp chăn bông mà Trình Dã vứt ở trên sô pha, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn chuẩn bị bữa sáng cho Trình Dã. 

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên một lúc lâu. Lát sau, Trình Dã chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông bước ra, hai mắt vẫn còn đờ đẫn, mái tóc ướt rũ xuống, tay vô thức lau đi vết nước trên cơ ngực. 

Vương Ương nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu, sắc mặt bỗng chốc đỏ lên, lắp bắp nói: “Trình, Trình Dã.” 

[Phần 2] 

Nghe thấy Vương Ương gọi tên mình, hắn mới sực nhớ rằng bây giờ hắn không phải là người duy nhất sống trong căn nhà này, và hắn không thể bước bán khỏa thân bước ra khỏi phòng tắm như trước nữa. 

Trình Dã vội lao vào phòng ngủ với một tiếng “ối” đầy hoảng hốt, và đóng sầm cửa lại. Hắn đứng chết lặng sau cánh cửa, tim đập dữ dội, sau đó chậm rãi cởi khăn tắm ra, ở trước gương tạo dáng vài tư thế rồi cứ thế tự luyến với cơ bụng của mình. 

Cũng may hắn thường xuyên chú ý rèn luyện thể lực, dáng người mới không tồi. Chẳng phải nói con gái thích con trai có cơ bụng sao, liệu Vương Ương có bị cơ bụng của hắn hấp dẫn không nhỉ!?? Trình Dã miên man nghĩ một lúc lâu trước khi thay quần áo và bước ra. 

Ngồi vào bàn ăn, Vương Ương nghe thấy tiếng động cũng không dám ngẩng đầu lên. Trình Dã đi tới, kéo chiếc ghế đẩu ra và ngồi xuống: “Được rồi, tôi đang mặc quần áo đầy đủ, giờ thì hãy ngẩng đầu lên đi.” 

Vương Ương cẩn thận nhìn hắn với đôi mắt nhướng lên để chắc chắn rằng hắn đã mặc quần áo, sau đó mới nghiêm mặt ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Trình Dã, tôi nghĩ lúc nào cậu tắm xong nên nói trước với tôi một tiếng, tôi tránh mặt sẽ tốt hơn.” 

Trình Dã ngày hôm qua ngủ rất muộn, lại còn ngủ trên sô pha nên chẳng thể ngon giấc, hiện tại buồn ngủ quá, hắn ngáp dài một cái: “Ừm, sau này tôi sẽ chú ý, đó chỉ là thói quen mà thôi.” – Trình Dã nhét bánh bao vào miệng, không cắn, lúc nhai còn cố ý nhại lại điệu bộ ban nãy của Vương Ương. 

Vương Ương nhìn thấy thì cười ngả nghiêng không ngừng. Chẳng hiểu sao trước đây cô từng nghĩ Trình Dã rất hung dữ và đáng sợ. Đánh giá của cô về Trình Dã đã sai hoàn toàn, hắn rõ ràng giống như một đứa trẻ vậy. Nhìn thấy nụ cười của Vương Ương, Trình Dã nhẹ nhõm đi phần nào, nhanh chóng chén sạch chiếc bánh bao hoàng kim cuối cùng, thậm chí còn giành luôn nửa cốc sữa đậu nành của Vương Ương. 

Sau khi ăn xong, Trình Dã không có gì để làm, vì vậy hắn đổ gục xuống ghế sofa và bắt đầu chơi game. Vương Ương ngồi một lúc, cảm thấy quá rỗi nên đứng dậy bắt đầu dọn dẹp. Trình Dã thấy vậy, ném điện thoại lên bàn cà phê, bỏ dở trò chơi giữa chừng, nhảy dựng lên nói: “Này! Này! Về phần vệ sinh, buổi chiều sẽ có người quét dọn nên không cần đâu. Thay vì dọn dẹp như vậy, cô hãy nghỉ ngơi thư giãn đi.” 

Vương Ương cầm chổi trong tay kinh ngạc nhìn hắn: “Người quét dọn? Chỉ một căn hộ gọn ghẽ như vậy cũng cần thuê người giúp viêc ư?” 

“Ừ, tôi có người giúp việc, chiều nào họ cũng đến quét dọn.” Trình Dã không đành lòng để Vương Ương làm việc, xông tới giật lấy cây chổi trong tay cô, đẩy cô ngồi xuống sô pha: “Những thứ này không cần đâu.” 

Vương Ương tặc lưỡi một cái, cậu ấm có khác, hèn chi căn hộ nhỏ như vậy luôn được quét dọn sạch sẽ. Trình Dã thuyết phục Vương Ương xong, liền lấy điện thoại di động và bắt đầu vào lại con game đang chơi dở, mới dừng một lúc, phe địch đã tiến vào tháp trung tâm của cả bọn, Trình Dã tức giận vỗ đùi. Ngoại trừ đi làm, Vương Ương về đến nhà thường sẽ lao ngay vào nấu cơm, dọn dẹp hoặc… xem TV, nhưng căn hộ của Trình Dã lại không có TV, cô hoàn toàn biết nên làm gì bây giờ, cho nên nhất thời rảnh rỗi sinh buồn chán, Vương Ương thò đầu sang xem Trình Dã chơi game. Trình Dã thấy vậy, nhích người gần lại để cho cô ấy xem cùng, đồng thời giải thích rất cặn kẽ. Vương Ương không hiểu lắm, chớp chớp mắt nhìn con game, rồi  lại nhìn Trình Dã. 

Trình Dã đã chiến đấu đến cùng và giành chiến thắng, nên đang rất vui vẻ: “Vương Ương, cô có muốn chơi thử trò này không? Tôi có thể dạy cô cách chơi.” 

“Điện thoại di động của tôi không đủ dung lượng bộ nhớ.” Vương Ương lắc đầu, máy của cô thường bị treo khi xem video, cho nên càng không thể tải loại game này. 

“Ồ.” Trình Dã giờ mới để ý, ngoại trừ WeChat ra, trong điện thoại Vương Ương hầu như chẳng còn ứng dụng nào khác, hắn liền nói: “Bởi vậy nên tôi chỉ thấy mỗi WeChat trong điện thoại của cô sao?” 

“Ừ… Bởi vì bộ nhớ không đủ, tôi thường đăng nhập vào trình duyệt để xem video cùng TV.” – Vương Ương cười đáp. 

Vương Ương đã sử dụng chiếc điện thoại di động đó hơn một năm. Cô ấy từng không có điện thoại di động cho tới khi cô bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng chiếc điện thoại cô có được cũng chỉ là đồ thải của Lý Xuân Mai mà thôi. Thời đi làm thêm, những lúc nhìn thấy đồng nghiệp chơi game hay lướt Weibo trên điện thoại di động, Vương Ương không khỏi ghen tị và nghĩ đến việc sẽ đổi điện thoại di động mới. Tuy nhiên, hơn một nửa số tiền lương hàng tháng của cô phải được giao cho Lý Xuân Mai, phần còn lại phải dùng trong chi tiêu hàng ngày, cho nên cô không có khoản dư nào cả 

Sau khi bỏ nhà đi bụi, mặc dù chẳng còn bị bòn rút tiền bởi người mẹ khốn nạn kia, song cô vẫn phải chi trả tiền thuê nhà và các khoản chi tiêu, hiện tại cô đã mất việc làm, nếu không nhờ 6.000 tệ mà Trình Dã đưa, có lẽ đến việc mua bữa ăn sáng hôm nay cô cũng không làm được. 

______________ 

Thêm "Ethuvien" khi tìm truyện trên google để ủng hộ Editor bạn nhé <3!