Tinh hà là tình yêu cũng là người - Chương 24

(65) 

[Phần 1] 

“Vương Ương, em có đang nghe tôi nói không?” 

Một câu hỏi kéo Vương Ương về thực tại, cô hoàn hồn nhìn về phía Phạm Tử Chử, ngượng ngùng cười nói: “Thực xin lỗi, anh nói tiếp đi.” 

“Được rồi, Vương Ương, thật ra anh vốn không có ý định tìm em, nhưng Yên Ninh làm ầm ĩ lên, yêu cầu anh trực tiếp nói rõ ràng với em, vì vậy anh mới hẹn em ra đây.” 

Vương Ương gật đầu một cách có lệ, xem như đáp lại, ánh mắt rơi vào một điểm nào đó trên đường viền cổ áo của Phạm Tử Chử, và lại bắt đầu thả trôi tâm trí… Trình Dã đã đi đâu? Tại sao đến chiều vẫn không quay về, còn không chịu nghe điện thoại nữa? Trình Dã có vẻ không vui. Cô gái kia đã nói gì với cậu ấy trên điện thoại chứ… 

“Vương Ương? Vương Ương?” 

“Ah?! Sao ạ?” Suy nghĩ của Vương Ương bị cắt ngang, cô ngơ ngác ngước mắt lên bắt Phạm Tử Chử đang chăm chăm nhìn mình. 

Phạm Tử Chử bất lực thở dài, kiên nhẫn lặp lại những gì anh ta vừa nói: “Anh nói rằng mình rất lấy làm vinh dự khi được em bày tỏ thích anh, nhưng anh không thể đáp lại lời tỏ tình này, và anh đã có bạn gái, anh không muốn em làm phiền bạn gái của anh nữa, như vậy có được không?” Anh là đang nói về những tin nhắn của em…” Phạm Tử Chử lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh chụp màn hình làm bằng chứng, đưa cho Vương Ương. 

Vương Ương xem nó và sửng sốt. Tổng cộng có ba bốn tin nhắn, mỗi tin nhắn đều dùng những lời lẽ khó nghe xúc phạm Yên Ninh, cảm thấy Yên Ninh không xứng với Phạm Tử Chử, và yêu cầu Yên Ninh hãy buông tha cho Phạm Tử Chử. 

Số của người gửi không đâu khác chính là số của Vương Ương. 

“Chuyện này… Chuyện này em không biết, em không biết, em không có nhắn tin, em không có!” Vương Ương có chút hoảng, bối rối giải thích. 

Phạm Tử Chử vẫn duy trì nụ cười lịch sự, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng: “Vương Ương, đây là số của em mà.” 

“Số, số là của em, nhưng em không gửi những tin nhắn này.” Vương Ương kích động chồm người về phía trước, đôi mắt mở to, giọng nói trở nên lớn hơn. 

Phạm Tử Chử làm một cử chỉ im lặng, và tiếp tục: “Chà, bất kể em có gửi những tin nhắn này hay không, anh không muốn những điều tương tự xảy ra lần nữa, được chứ?” Phạm Tử Chử gật đầu, đưa tay ra hiệu cho Vương Ương trả điện thoại lại cho mình, Vương Ương sững sờ đưa điện thoại qua. Phạm Tử Chử nhận điện thoại, đứng dậy nói: “Nếu đã nói rõ ràng rồi thì anh xin phép đi trước, ly nước này anh mời!” 

“Đợi đã ạ!” Vương Ương đột nhiên ngẩng đầu lên ngăn cản, cuống quít mở điện thoại. Cô lấy điện thoại ra: “Hôm nay có một cô gái gọi cho em, có phải là Yên Ning không ạ?” Vương Ương tìm đến nhật ký cuộc gọi và giơ lên ​​cho Phạm Tử Chử xem. Phạm Tử Chử liếc nhìn: “Là số của Yên Ninh đấy.” Vương Ương ngây người ngồi tại chỗ, thậm chí không chú ý đến Phạm Tử Chử đã rời đi từ lúc nào. 

[Phần 2] 

Tâm trí Vương Ương vô cùng hoảng loạn, dường như đang lơ lửng trong không trung, chẳng thể nắm bắt được và sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. 

Cuộc điện thoại đó là của Yên Ninh, cô ấy đã nói gì với Trình Dã, cô ấy có nói với Trình Dã rằng Vương Ương đã gửi những tin nhắn ghê tởm này không, và đó là lý do khiến Trình Dã khó chịu? Hắn hiểu lầm cô rồi sao? Vương Ương càng nghĩ càng sợ hãi, tìm số của Trình Dã, gọi lại lần nữa, nhưng không có ai bắt máy. 

Do dự một lúc, cô gọi cho Miêu Tử, lần này kết nối rất nhanh. 

“Alô?” 

“À… Chào Miêu Tử, là tôi, Vương Ương, cậu có biết Trình Dã ở đâu không? Tôi không liên lạc được với cậu ấy.” 

Miêu Tử cầm điện thoại, liếc nhìn Trình Dã đang ngà ngà say, lấy tay che phần loa  của điện thoại rồi thì thầm với hắn: “Vương Ương hỏi cậu đang ở đâu?” 

Trình Dã búng tàn thuốc, im lặng một lúc trước khi lắc đầu. Miêu Tử hiểu ý, đang định trêu chọc Vương Ương một chút, thì Trình Dã đột nhiên ra hiệu cho cậu ta ngừng lại, khàn giọng nói: “Mày nói với cô ấy điện thoại của tao hỏng rồi nên không thể nhận cuộc gọi, tao đi giải quyết chút chuyện với bạn bè, nào xong việc tao sẽ về nên không cần lo lắng.” 

Miêu Tử gật đầu và chuyển lời cho Vương Ương. Trong lòng Vương Ương vẫn vô cùng bất an, không ngừng dặn dò Miêu Tử mau khuyên Trình Dã về sớm. Cậu ta đồng ý, sau khi cúp điện thoại, thở dài một hơi: “Trình Dã, mày vô cớ gọi tao đi ăn, còn uống rượu không nói lời nào là vì chuyện của Vương Ương phải không? Nghe giọng điệu của cô ấy… là cãi nhau rồi?” 

Trình Dã lắc đầu, dựa vào tường, đôi mắt đỏ hoe, trên mặt hiện rõ nỗi buồn: “Không có cãi nhau.” 

“Định nói dối tao à, trông mày ủ rũ như sắp chết tới nơi!” 

Trình Dã rít một hơi thật sâu, vụn tro trên tàn thuốc rơi xuống bàn, vỡ tan tựa hồ giọt nước mắt của kẻ si tình. 

“Bọn tao không cãi nhau, chỉ là…” Trình Dã dừng một lúc lâu mới nói tiếp: “Tao chỉ là nghĩ, nếu như cô ấy thực sự chưa từng thích tao thì sao?” Khóe môi Trình Dã khẽ rung rung: “Đúng vậy, những cô gái khác đều theo đuổi tôi, riêng cô ấy tại sao lại không thích tôi?” 

“Không, không, không, chuyện này tao thật lòng khuyên mày: Người ta không thích mày, thì mày hãy theo đuổi họ đi, nhất định là được!!” 

“Mày không hiểu đâu, cô ấy có người mình thích rồi.” – Điếu thuốc trong tay Trình Dã đã cháy hết, nhưng hắn không vội dụi tàn điếu, ngây người nhìn nó: “Tao không biết tại sao nữa nhưng tao đột nhiên nghĩ… Nếu cô ấy không thích tao thì tao có theo đuổi thế nào đi nữa cũng vô dụng, chỉ nghĩ thôi tao cũng thấy khó chịu.” 

Trình Dã chọc ngón tay vào ngực mình: “Chỗ này, khó chịu, thực sự rất khó chịu.” – Trình Diệp thật sự rất khó chịu, men say khiến một kẻ đầu đội trời chân đạp đất như hắn trở nên thảm hại vô cùng 

Miêu Tử thở dài một hơi, không nói gì, rót đầy rượu vào ly, cùng Trình Dã cụng ly một cái. Vừa hay bầu không khí rất hợp với khúc tình ca cay đắng mà quán đang mở: “Khóc làm gì anh ơi, tình ta đã cạn rồi, phải làm gì đây, làm gì đây…” 

Trình Dã cười gượng, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. 

Phải, hắn có thể làm gì đây. 

_____________ 

(66) 

[Phần 1] 

Vương Ương kiên nhẫn đợi ở nhà, cho đến nửa đêm, Miêu Tử đưa một Trình Dã say khướt về. 

Vương Ương không hỏi gì thêm, dìu Trình Dã lên giường trong phòng ngủ, Trình Dã mê mang cởi áo ra, không ngừng kêu rằng mình buồn nôn, Vương Ương cầm sọt rác đưa tới, vừa buông ra, Trình Dã đã nghiêng đầu vào đó nôn mửa dữ dội. Sau khi nôn xong, Vương Ương mang nước cho hắn súc miệng. Trình Dã trong lúc say cảm thấy lòng ngực ngứa ngáy, theo bản năng vươn tay cởi áo ra, hắn mở mí mắt nặng trĩu, nhìn thấy khuôn mặt của Vương Ương, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, vươn tay kéo cô xuống, ôm thật chặt. Vương Ương sửng sốt, bộ ngực trần của Trình Dã nóng như than, mặt cô theo đó cũng nóng bừng. 

“Trình Dã… cậu… cậu làm gì vậy…” Vương Ương xấu hổ lắp bắp, cố gắng thoát ra. 

Vương Ương càng giãy dụa, Trình Dã càng ôm chặt hơn, vòng tay qua eo ôm Vương Ương lật người lên, đè cô xuống dưới, dụi đầu vào cổ cô, mái tóc vàng óng như con nhím nhỏ đâm vào người Vương Ương. Vương Ương ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Trình Dã, có chút choáng, hai tay lay hắn: “Trình Dã, buông tôi ra, cậu uống nhiều quá rồi.” 

Trình Dã cọ vào cổ Vương Ương tới lui như chú cún con, thanh âm khàn khàn: “Tại sao cô không chịu thích tôi hả?” 

“Trình Dã… Trình Dã, cậu đang nói cái gì vậy…” Vương Ương không thể tin được những điều vừa nghe: “Trình Dã, cậu có nhận nhầm người không?” 

Trình Dã nũng nịu như một đứa trẻ, khẽ liếm lên xương quai xanh của Vương Ương. Cả người cô run lên, cảm giác mềm mại nóng bỏng đột nhiên được phóng đại đánh thẳng vào não, khiến Vương Ương nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ, cô không ngừng kêu tên Trình Dã trong vô vọng. Trình Dã nhấc người lên, một tay chạm vào mặt Vương Ương, đôi mắt hắn khép hờ, long sòng sọc như dã thú: “Cô tại sao không chịu thích tôi, tôi thích cô như vậy , Sao cô chẳng chịu thích tôi chứ!” 

Vương Ương ngây ngốc, mở to mắt nhìn Trình Dã, không nói được lời nào. Hắn là đang nói về chuyện gì, hắn có tình cảm với… cô? 

“Trình Dã, cậu nhận lầm người sao…” Vương Ương thanh âm không ngừng run rẩy, cảm xúc lúc này lâng lâng tựa mây bay bồng bềnh, nhưng cô không dám vươn tay bắt lấy, sợ chúng sẽ tan thành mây khói, để lại hai bàn tay cô trống rỗng. Trình Dã đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Vương Ương, ngón tay dừng lại ở bên môi cô ấy: “Tại sao, tại sao người cô thích không phải là tôi.” 

Tình yêu vốn giấu kín nơi sâu thẳm trái tim của Vương Ương chợt bùng lên, nó vùng vằng muốn lao ra nhưng lại bị tất cả sự tự ti, hèn nhát chặn lại ở rào cản cuối cùng. Cô và Trình Dã không đến từ cùng một thế giới. Những gì A Như nói, những gì nhà họ Vương nói, luôn ám ảnh cô như một lời nguyền. Khác với cô, Trình Dã rực rỡ giống như mặt trời trên cao, cô chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn đối phương, chưa bao giờ dám nghĩ rằng mặt trời ấy sẽ của riêng mình mà thôi, nếu hắn đến gần hơn, cô sợ sức nóng trên người hắn sẽ thiêu đốt cô, nhấn cô chìm vào bóng tối mãi mãi. Cho nên mỗi khi Trình Dã đến gần hơn, cô đều chọn lùi lại một bước. 

Vương Ương nhìn chằm chằm Trình Dã, hốc mắt của hắn dần đỏ lên, hắn bất giác cười một cách lưu manh, cúi đầu, hung hăng hôn cô. Mùi hương của Trình Dã ngay lập tức bao trùm lấy Vương Ương. Hai người đều không có kinh nghiệm, vụng về hôn nhau, thi thoảng môi chạm răng, thi thoảng răng chạm răng, Trình Dã rất chủ động, thô bạo nếm hương vị của Vương Ương, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, chỉ ước có thể ăn tươi nuốt sống cô. 

Trình Dã hôn đủ rồi, buông Vương Ương ra, hôn nhẹ lên mặt cô, xoay người nằm nghiêng ôm Vương Ương vào lòng như gối ôm, thỏa mãn dụi dụi vài cái rồi chìm vào giấc ngủ. Vương Ương co ro trong lòng hắn, thở hổn hển như thiếu dưỡng khí, cả lòng ngực và khuôn mặt đều nóng ran. 

Nỗi xấu hổ muộn màng cùng sự hoảng loạn ập đến, Vương Ương cẩn thận thoát khỏi vòng tay của Trình Dã, rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách, cho đến khi cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, cảm giác gần gũi với Trình Dã vẫn còn vương vấn ở khắp mọi nơi trên môi, cơ thể và cả mái tóc của cô ấy. Vương Ương châm một điếu thuốc, vừa rít hơi đầu tiên, những lời cay độc của A Như lại lóe lên trong đầu cô. Vương Ương giật mình, hết người này đến người khác cứ náo loạn tâm trí cô, phải mất một lúc cô mới bình tĩnh lại. Trong đầu đủ loại suy nghĩ tràn ngập, Vương Ương cố gắng vịn theo những suy nghĩ này để tìm ra câu trả lời hợp lý, nhưng lại không cách nào tìm được. 

Cô ủ rũ ngồi trên sô pha cả đêm, tàn thuốc vương vãi khắp gạt tàn, căn phòng nghi ngút khói. 

[Phần 2] 

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ của ban công chiếu vào, Vương Ương cử động thân thể cứng ngắc, đi vào phòng tắm rửa mặt, mở cửa sổ cho thoáng khí, đổ gạt tàn thuốc rồi bắt đầu làm bữa sáng cho Trình Dã như thường lệ. Cô sợ Trình Dã tỉnh dậy sẽ cảm thấy xót ruột, vì vậy cô đã nấu một nồi cháo sữa nhỏ cho Trình Dã. 

Khi cả căn phòng dần tràn ngập mùi sữa, Trình Dã cũng tỉnh dậy, hôm qua hắn uống quá nhiều rượu, qua một đêm đều chuyển hết thành nước. Trình Dã vừa đau đầu vừa nôn nao đứng dậy, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, vào wc. Trên đường, hắn nhìn thấy Vương Ương đang cặm cụi trong bếp, liền khịt mũi chào: “Chào buổi sáng, Vương Ương.” 

Vương Ương sững người khi nghe thấy tiếng chào của Trình Dã, quay lưng đi không dám nhìn hắn. Chiếc thìa trên tay gần như bị cô siết chặt, trái tim cô như quay cuồng giữa không trung . Hắn tỉnh rồi… Cô nên nói gì đây… Những lời tối qua là hắn nói với cô chứ không phải ai khác đúng chứ… 

Sau khi Trình Dã giải quyết nỗi buồn xong, hắn tắm rửa sạch sẽ, tỉnh táo lại, bước ra khỏi phòng tắm và cố tình đi đến chỗ Vương Ương với phần thân trên không mảnh vải che thân. 

“Cô nấu món gì vậy? Mùi thơm quá, ăn được chưa nhỉ? Đói chết tôi rồi.” Trình Dã đi tới bên cạnh Vương Ương, hơi gồng người để lội toàn thân cơ bắp săn chắc hơn mọi ngày, cố gắng thể hiện sự nam tính của mình trước mặt đối phương. 

Vương Ương cúi đầu không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Tôi nấu cháo sữa, lát nữa sẽ cho thêm mật ong vào, rất tốt chô dạ dày, còn có hấp bánh bao nhân đậu đỏ nữa. Sắp xong rồi, chuẩn bị ăn thôi.” 

“Để tôi mang ra bàn.” Trình Dã nhận phần chuẩn bị bàn ăn như thể muốn gây chú ý với Vương Ương. Vương Ương cẩn thận liếc hắn một cái, sao hắn vẫn tỏ ra như thường thế kia, không có phản ứng gì khác. Chuyện tối hôm qua… 

“Trình Dã, cậu…” Vương Ương lấy hết dũng khí hỏi hắn. 

Trình Dã vừa nhấc nồi cháo vừa nhìn Vương Ương, như thể chờ cô nói tiếp. Nhưng Vương Ương đột nhiên bị mắc nghẹn, lưỡi gần như bị trói trong miệng, không biết nên nói như thế nào. Trình Dã đợi một lúc, thấy cô không nói gì, mới nói: “Này, tối qua tôi ngủ trong phòng của cô, là cô dìu tôi vào sao?” Trình Dã cười nói, húp một ngụm cháo lớn, bọt sữa bị dính trên vành miệng, hắn mím môi liếm sạch, lại phát hiện Vương Ương vẫn đang nhìn mình ngây người, hắn có chút bối rối: “Làm sao vậy, Vương Ương? Sao sắc mặt cô lại khó coi như vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” 

Hắn ngủ ngon lành một giấc, sáng dậy lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Là không nhớ gì thật sao?     

“Trình Dã, cậu, cậu còn nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”     

Trình Dã nghi hoặc nhìn Vương Ương, bộ có chuyện gì sao, hôm qua hình như hắn cùng Miêu Tử uống say, sau đó trở về nhà, là Miêu Tử dìu hắn về, chuyện sau đó hắn chẳng nhớ nữa.     

“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”   

Giống như có một bàn tay bóp cổ Vương Ương, làm cho cô nghẹn họng, không thở nổi. Hắn thật sự không nhớ, hay là hắn cố ý không nhớ vậy!?! Cho dù lý do là gì đi nữa, đó không phải là điều mà Vương Ương có thể chấp nhận ngay lúc này.     

“Làm sao vậy? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì ư? Tôi hóa thành một kẻ điên sau khi say rượu sao?” Trình Dã lại hỏi.     

Vương Ương nhìn Trình Dã, chậm rãi cúi đầu, gần như dùng hết sức lực khống chế biểu tình của mình: “Không, không có gì… cậu chỉ nôn thôi…” 

“A… cô lau cho tôi à, tôi không có làm bẩn người cô chứ, thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ không uống nhiều như vậy nữa…” 

Vương Ương không nghe được sau đó Trình Dã đã nói cái gì, cô ấy mở to mắt nhìn vô định những thứ trên bàn, như thể đang cố kìm không để nước mắt rơi xuống. Nếu Trình Dã thực sự say rượu và nhận nhầm người, hắn nhất định sẽ giả vờ như không nhớ ra, vậy thì cô cần gì phải làm rõ nữa. Còn nếu hắn thật sự không nhớ, cô cũng không dám hỏi tới, lỡ như vì say rượu nên hắn lỡ lời thì sao. 

Trong đầu Vương Ương có vô vàn suy nghĩ, nhưng cô không dám hỏi, cô sợ nếu bước sai một bước thì ngay cả cơ hội ở bên cạnh Trình Dã với tư cách một người bạn cũng không còn nữa. Cô không tin, cũng không dám tin rằng Trình Dã sẽ thích mình. Cô chỉ là con chuột nhỏ ở trong cống rãnh, miễn là có cơ hội nhìn thấy ánh sáng, cô chẳng dám mong đợi gì thêm. 

_____________ 

Thêm "Ethuvien" khi tìm truyện trên google để ủng hộ Editor bạn nhé <3!