Trọng Sinh

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Tác giả: 

Truyện Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống của tác giả Kiều Dữu kể về Khương Ngộ đã sống ngàn năm, không, nói đúng hơn là du đãng ngàn năm, vì y thực chất là một vong hồn.

Một ngày nọ, y vô tình có được thân thể, mà người này chính là một hôn quân trong lịch sử sẽ bị người soán vị, chém đầu.

Khương Ngộ: Ồ...

Đích Nữ Không Làm Phi

Tác giả: 

Hoài thai mười tháng rốt cuộc đứa bè này cũng sinh ra. Ta vốn tưởng rằng nó có thể hóa giải ngăn cách nhiều năm giữa chúng ta. Nhưng không ngờ huynh đệ tốt kia của ngươi vây hãm thành chụp lấy tội danh phản quốc lên đầu ta. Cho nên đời này..."Chớ so tâm cơ với ta, không có ai càng có tâm cơ hơn so với ta!"

Một Mình Ta Mỹ Lệ

Tác giả: 

Ta là một ma tu, dung mạo hoa lệ...

Cô độc mấy trăm năm, không ngờ động tâm với một người, mà người kia lại là đạo tu.

Ta ma tu, hắn tu. Nghe qua đã cảm thấy khó mà tương hòa.

Người kia còn nói: Ngươi và ta vốn không chung đường, chúng ta không có tương lai.

Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Tác giả: 

Truyện Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương của tác giả Hôi Cốc kể về Tiểu hầu gia chỉ cần muốn đối xử tốt với một người, sẽ dùng hết toàn bộ tấm lòng, toàn tâm toàn ý mà hướng về người đó.

Đời thứ nhất, hắn chọn thanh mai trúc mã, là nốt chu sa vừa nhiệt tình lại ngay thẳng, cuối cùng lại dang dở, không đi đến cuối.

[Đam Mỹ] Thiên Tử

Tác giả: 

Tuổi nhỏ tang mẫu, thành niên lên ngôi, trung niên băng hà vì cung biến. Không được chết tử tế, mà thân xác còn ở nơi hoang vắng không một bóng người.

Nếu hắn còn có thể suy nghĩ trước khi chết, chắc chắn hắn cũng sẽ cảm thấy bi ai thay cho chính mình.

Mà thật sự, Triệu Trần Hi cảm thấy cả đời mình thật đáng buồn và nực cười...

[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Tác giả: 

" Tiết Dương, ta đưa ngươi đi... Từ nay về sau, không còn Minh Nguyệt Thanh Phong, cũng không còn Thập Ác Bất Xá... Năm rộng tháng dài, Hiểu Tinh Trần nguyện một đời chờ Tiết Dương tỉnh lại..."

Tựa như nhiều năm trước đó, hắn cũng từng chờ y tỉnh lại. Dù biết vô vọng, vẫn cố chấp mà chờ...

" Khắc chuyện xưa lên đá rêu phong, mặc đời sau bình phẩm

Pages